[12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi

Chương 93



Nội dung thi cuối kì môn Quốc phòng bao gồm ngắm bắn súng, ráp súng, ném lựu đạn và băng bó vết thương. Vì có quá nhiều thứ cần phải kiểm tra mà thời gian thì có hạn nên mỗi người sẽ tiến hành bốc thăm, trúng nội dung nào thì kiểm tra nội dung đấy.

Nghe qua hình thức thi sặc mùi may rủi, Thiên Yết không khỏi nổi lên một trận rét run. Các nội dung khác cậu đều luyện tập ngon lành, chỉ trừ duy nhất băng bó vết thương. Thề là mười ngón không có nổi một hoa tay của cậu chẳng thể làm được gì ra hồn ngoài việc quấn băng thành mớ nùi giẻ không hơn không kém, chẳng những không giúp được bệnh nhân ngược lại còn báo hại người ta thêm.

Song Ngư ngồi bên cạnh cậu cũng đang âm thầm sợ hãi, cô đan hai tay vào nhau cầu trời khẩn phật, cái gì cũng được miễn là không phải ráp súng.

Nằm ở đầu danh sách, lúc nào Bảo Bình cũng bị xướng tên đầu tiên. Cô bốc trúng nội dung ngắm bắn, lồng ngực khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Thiên Bình thì xui xẻo hơn, cô phải thi ném lựu đạn, nội dung mà mấy tuần trước đây luyện tập cô không làm sao ném nổi vào vòng.

Ngồi ở hàng ghế khán giả, Kim Ngưu thấy rõ Thiên Bình đang run tay, cậu gọi tên cô nói nhỏ:

-Thiên Bình!

-Gì hả?

-Trong tay cậu là lựu đạn thật có chứa thuốc nổ TNT bên trong đấy, ném càng xa càng tốt!

Nghe qua đã biết Kim Ngưu xạo sự, nhưng lúc ấy Thiên Bình vì quá rối bời mà đã tin cậu răm rắp, trong lòng càng hoảng hốt gấp bội. Nghe hiệu lệnh, cô vội tá hoả ném đi bằng hết sức bình sinh của mình, căng đôi mắt to tròn nhìn nó bay giữa không trung rồi đáp xuống một vị trí đẹp đẽ nhất.

-Ném rất tốt, 9 điểm!-Thầy Thành ghi điểm vào sổ, trước ánh mắt ngơ ngẩn của Thiên Bình.

Cô thừ người kinh ngạc, vậy là đã qua rồi đó hả?

Sư Tử bốc trúng nội dung ráp súng như diều gặp phải gió, nói về tốc độ ráp súng trong lớp Sư Tử đứng nhì thì không ai dám đứng nhất nữa. Tháo các bộ phận súng ra đặt thành hàng thẳng lối, sau đó lắp lại theo thứ tự với tốc độ ánh sáng thần thánh, lắp ống phụ tùng cuối cùng vào rồi thả ngón tay ra, cậu đường hoàng đặt khẩu súng xuống, mặt hất lên đầy tự tin ngạo nghễ.

-Thằng này ăn gì mà may quá vậy?

-Ăn ở tích đức nó thế đó con trai!

-Nói về lí thuyết có thể không bằng Ma Kết nhưng thực hành chắc Sư Tử nắm trùm rồi!

Bảo Bình vui vẻ nói, nhưng sau đó rất nhanh nhận ra lời vừa rồi của mình có vấn đề. Cô đảo mắt qua một vòng rồi rụt vai xuống, cô không có gì sai cả, chỉ là sau khi nói xong không khí đột ngột trầm lạnh đi.

-Ừ...

-Gì vậy Bảo Bình, cậu nói đúng mà.-Xử Nữ lại là người phá vỡ bầu không khí nặng nề này, cô vỗ vai Bảo Bình điềm nhiên đáp.

-Ừ, mình biết.-Bảo Bình nhỏ giọng, cô len lén nhìn qua lớp phó rồi lặng lẽ thở dài.

Song Tử thi trước Sư Tử, lúc này đang trèo lên cây xoài trồng ven sân vận động, hái một ít quả chín cho mấy đứa cùng lớp, gì chứ xoài miễn phí thì tội gì không hái, vừa không tốn tiền vừa có một buổi chiều ngon miệng thoả thuê.

Thiên Yết nằm ở cuối danh sách, lúc cậu lên thi thì bọn kia đều đã qua môn êm thắm cả rồi. Cậu nuốt nước bọt đưa tay vào hộp chọn lấy một mẩu giấy rồi mở ra xem, thiếu điều ngất luôn tại chỗ.

Tại sao...

Thiên Yết thở dài chấp nhận sự thật, thôi thì nếu phải băng bó bàn tay, nếu đối tượng là Cự Giải cũng không phải là tệ lắm.

Thầy nhìn qua một lượt rồi phán luôn không ngần ngại, cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của Thiên Yết:

-Nhân Mã, em lên để bạn băng tay đi!

Thiên Yết đờ người sửng sốt, mà Nhân Mã cũng không vui vẻ gì, thay vì ngồi thừ người một chỗ như pho tượng thì ngồi ăn xoài cùng đám bạn đương nhiên là hấp dẫn hơn gấp nhiều lần rồi. Hai người không có hề có chút thiện ý nhìn nhau, như kẻ thù ngàn năm đại hận, hoàn toàn không giống cảnh chăm sóc cho bệnh nhân chút nào.

-Mày ngồi yên một chút coi!-Thiên Yết quắc mắt.

-Tại mày băng chặt quá mà, ép chết tay tao rồi!-Nhân Mã cãi lại.

-Đang thi mà cãi cọ cái gì thế!

-Vâng...-Vì mình đang là người thi nên Thiên Yết đành xuống nước, nhưng vẫn không nhịn được mà quay qua liếc Nhân Mã bằng ánh nhìn toé lửa.

-Thằng này mày nhớ đấy.

-Lẹ lên Thiên Yết, chờ mày băng xong chắc tao cũng ngủ được một giấc rồi.

-Mày nói cái gì?-Thiên Yết sắn tay áo lên.

-Ngon nhào vô!

Thầy Thành ghi chép vào sổ xong, ngẩng mặt nhìn đã thấy hai thằng này đang hừng hực sát khí, hoàn toàn chẳng để tâm đến chuyện băng bó gì cả. Thầy đập bàn hét to:

-Hai tên kia, làm cái trò gì đấy?! Giỡn mặt tôi hả? Hai em chạy hai vòng sân trường cho tôi ngay lập tức!

Lệnh thầy là lệnh vua, dù có năn nỉ nát nước cũng không sao cãi được. Nhân Mã và Thiên Yết không còn cách nào khác đành phải ủ rũ chấp nhận, nhấc chân bắt đầu chạy. Trong khi băng bọn bên kia thì lại ngồi chụm thành vòng tròn vừa vui vẻ ăn xoài vừa tám chuyện xôn xao. Thật là quá sức bất công, Nhân Mã vừa chạy vừa nghiến răng, cũng chỉ tại thằng bên cạnh mà bây giờ phải chạy như điên không ngừng nghỉ.

Chạy xong hai vòng sân trường, hai người như bị rút cạn sức lực, Nhân Mã mặc dù có thể lực tốt trông cũng không khá khẩm hơn là bao. Thiên Yết lết thân xác tả tơi hoa lá đến chỗ thầy, bày ra vẻ mặt như chuột ướt mưa vô cùng đáng thương động lòng. Tiếc là thầy không mảy may để ý, cứ chửi cậu một chập sa sả vì cái tội không chịu nghiêm túc thi cử.

Phần thi dang dở cũng không thể cứ vậy mà bỏ qua. Từ phía đám bạn, Cự Giải rời khỏi chỗ ngồi rồi khẽ khàng bước tới, giọng dè dặt ngập ngừng:

-Thầy, để em làm mẫu cho bạn ấy băng.

Có Cự Giải xuất hiện như đuối nước gặp phao, Thiên Yết nhìn qua cô mà thở phào nhẹ nhõm. Tay cô vừa nhỏ vừa mềm, trong lúc làm cô còn cố ý nhỏ giọng nhắc cậu băng cho đúng. Nhờ vậy mà Thiên Yết cuối cùng cũng qua môn, thành công lấy được cái gật đầu hiếm hoi của thầy Thành.

Nhưng đến khi hai người trở về chỗ đám bạn thì tấm bạt đã bị xử lý sạch sẽ, không còn một miếng xoài nào cho Thiên Yết nữa.

-Tụi bay ăn cái gì mà như hạm vậy hả?!

...

Tuần thi cuối học kì hai chính thức bắt đầu.

Mở đầu cho chuỗi ngày thi cử là môn Công Nghệ. Khác với học kì một có nội dung thực hành bản vẽ kĩ thuật, thì học kì hai chủ yếu tập trung vào lí thuyết các vật liệu cơ khí. Ngoại trừ những câu hỏi mang tính vận dụng cao thì chỉ cần nắm được nội dung chính thì đã có thể nắm chắc ít nhất là bảy điểm.

Xử Nữ làm bài vô cùng suôn sẻ, quả không uổng công mấy ngày qua hết mực chăm chỉ ôn bài, học đi học lại kiến thức trong sách vở. Đã có kinh nghiệm xương máu từ trước, lần này Xử Nữ đánh trắc nghiệm cẩn thận vô cùng, mỗi lần tô đáp án đều nhìn rõ số câu rồi mới an tâm đặt bút chì lên.

Tuy vậy, có một số chuyện đã xảy ra khiến buổi thi của Xử Nữ không được êm thắm cho lắm. Có một nam sinh ngồi sau trong giờ thi đã không ngừng làm phiền Xử Nữ, ban đầu lén thầy gác thi hỏi cô đáp án, Xử Nữ cũng không keo kiệt gì cho cam, bàn tay đặt dưới ngăn bàn lặng lẽ giơ lên hai ngón để giúp đỡ bạn bàn dưới.

Nhưng mà cậu ta càng được nước càng lấn tới, câu nào cũng hỏi khiến Xử Nữ cảm thấy khó chịu vô cùng. Thầy cũng bắt đầu để ý rồi, cô không thể giúp đỡ gì hơn được nữa liền quyết định im lặng, để cậu ta tự lực gánh sinh.

Trống điểm giờ nộp bài, Xử Nữ để giấy ra đầu bàn rồi thong thả thu xếp bút viết. Một cái bóng sượt qua tầm mắt, Xử Nữ ngẩng đầu lên phát hiện cậu ta đang đứng ngay trước mặt mình với điệu bộ đầy khó chịu giận dữ.

-Này, sao lúc nãy tôi hỏi bài lại giả điếc thế?

-Tôi không có điếc, tôi nghe cả mà.

-Vậy sao không chỉ tôi?!

-Mắc mớ gì tôi phải chỉ cậu?-Xử Nữ ném ánh nhìn lạnh nhạt rồi lững thững đáp lại.

Một nữ sinh khác từ bàn dưới cũng bước tới, có vẻ như quen biết với cậu nam sinh kia:

-Thôi bỏ đi, bọn học giỏi nó vậy đó, tới giờ thi là bật chế độ đó liền!

-Ích kỉ thật...-Một giọng nói nào đó lẫn trong đám đông.

Xử Nữ khẽ nhăn mày, cô cất hộp bút vào cặp rồi đứng dậy, nhìn qua một lượt:

-Cậu nói sai quá.-Xử Nữ mỉm cười nhạt nhẽo.-Lúc nãy tôi cũng có chỉ cậu vài câu rồi, quên nhanh thế?

-Nhưng sau đó lại chẳng phải giả điếc sao, không ích kỉ thì là gì?

-Nói gì thế?-Xử Nữ cảm thấy rất bực mình, nhưng vẫn phải tỏ ra là mình ổn.-Đâu ra lý lẽ ngược ngạo như vậy nhỉ. Cậu cầu sự giúp đỡ của tôi mà cứ làm như chỉ bài cậu là nghĩa vụ của tôi vậy. Nằm mơ nhé. Tôi giúp cậu vài câu cậu không cảm ơn thì thôi, còn quay ngược trách tôi không giúp đến trót? Cậu bảo tôi ích kỉ đó hả, ừ phải, tôi cũng không đủ thánh thiện đến nỗi không thấy bất công khi mình thức đêm ôn bài còn cậu chỉ ngồi chơi xơi nước cũng có điểm đấy.

Đeo cặp lên vai, Xử Nữ tiếp lời:

-Bản thân thì không chịu học, đến khi thi thì một hai đòi người khác phải giúp mình, người ta không giúp thì chửi người ta giả điếc ích kỉ, không làm mà đòi có ăn hả cậu?

-Này... mày đi hơi xa quá rồi đấy.-Nam sinh kia không giấu nổi cơn giận dữ, cậu ta bắt đầu sắn tay áo lên.

Xử Nữ nhàn nhạt liếc nhìn:

-Sao, cãi không lại rồi muốn dùng nắm đấm à?

-Thôi... nhịn đi!-Nữ sinh bên cạnh vỗ vai cậu.

Cảm thấy đã đủ, Xử Nữ thôi không còn bực tức nữa. Cô nhón chân bước ra ngoài, hoàn toàn không quan tâm mấy ánh nhìn vẫn còn dõi theo đằng sau. Ai nói gì cô cũng không buồn để ý. Chuyện mà bao nhiêu năm qua cô đã bị bọn họ nói xấu, cuối cùng cũng có thể giãi bày trong một lần, Xử Nữ cảm thấy phấn chấn thoải mái hơn hẳn.

Học kì lần này có vẻ khác mọi lần. Lần trước sau khi thi xong, cô đã tự mình thắc mắc không biết Ma Kết làm được bao nhiêu điểm, liệu sẽ hoàn thành xuất sắc hay chẳng may mất điểm ở chỗ nào. Xử Nữ lắc đầu mỉm cười, cô bỗng nhận ra trước giờ mình đã luôn để ý đến cậu ấy, dõi theo từng bước chân của cậu ấy.

Ma Kết, không biết giờ này cậu đang làm gì nhỉ.

Đã nhiều ngày qua nhưng vẫn không có tin tức gì. Xử Nữ nói không lo lắng thì chính là nói dối. Ngày nào cô cũng nhìn màn hình điện thoại, mở mục tin nhắn của Ma Kết lên xem. Ô hình đại diện của cậu đã không còn hoạt động từ lâu. Cô lại buồn tay mà lướt lên trên, đọc những dòng tin nhắn mà trước kia đã từng đấu khẩu với cậu.

Những lần như vậy, nước mắt lại tuôn rơi như đê vỡ.

Ma Kết ơi, mình nhớ cậu vô cùng.

Cô dợm bước ra nhà xe, lúc này bầu trời đã ngả về chiều, hàng xe cũng thưa thớt hẳn. Xung quanh râm ran những thanh âm hỗn tạp của học sinh sau giờ thi. Đặt cặp vào giỏ xe, Xử Nữ ngồi lên yên rồi nhấc chân lên bàn đạp. Nhưng khi bánh chưa kịp lăn thì một góc trong cặp đen bỗng rung lên từng hồi. Cô mở cặp lấy điện thoại ra, vì lúc nãy là giờ thi nên đã đặt chế độ rung từ trước. Một số điện thoại lạ hiện lên màn hình, cô lại không quen nhận cuộc gọi lạ liền ấn nút từ chối.

Màn hình trở về trang chủ, cô phát hiện số này lúc nãy đã gọi cho cô phải hơn một chục cuộc là ít. Trong lúc còn đang tần ngần không biết nên gọi lại hay không thì điện thoại lại rung lên lần nữa, vẫn là số liên lạc này.

Xử Nữ áp điện thoại vào tai nghe:

-A lô?

-Xử Nữ?

Đây không phải là lần đầu tiên Xử Nữ nghe thấy thanh âm này.

Đó là giọng nói mà cho đến suốt cuộc đời, cô cũng không bao giờ quên.

Cô đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt ráo hoảnh mở to trừng trừng nhìn về vô định. Dường như trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi ấy, cô không còn cảm nhận về bất cứ thứ gì xung quanh nữa. Cảnh tượng trước mắt, tạp âm ồn ào bên cạnh bỗng chốc hoá thành những mảng trắng xoá mờ nhạt, làm nền cho nhịp tim trong lồng ngực đập mãnh liệt từng hồi.

Cô cúi đầu, để những ngọn tóc đen mỏng trước trán che đi khoé mắt đang ngấn lên những giọt nước mắt nóng hổi chực trào. Rất nhiều giây trôi qua giữa dòng người tấp nập qua lại, Xử Nữ đã khóc.

-Ma Kết!!!