9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!

Chương 10: Hồ Ly Gian Manh



Nghịch Tiểu Nhi sau khi tỉnh dậy đã không thấy con cáo của cô ở bên cạnh! Cô nghĩ hắn sẽ ở rất gần đây chứ không thể đi đâu xa hơn được và quả nhiên là vậy...hừ, người qua đường có chung sở thích với cha Nghịch Tử Thiên, người qua đường có nhan sắc ưu tú khiến mẹ Tô Nhật có cái nhìn ấn tượng... không ai khác mà chính là hắn!

Nghịch Nhi ngồi gặm bánh mì trong bếp, bên cạnh là ly cà phê đá thơm ngon, mắt cô hướng nhìn ra bộ bàn ghế sofa ngoài kia đang rôm rả tiếng cười! Kỷ Hành Dục khiến cô có cảm giác thật nguy hiểm, có chút gì đó gian xảo và mị hoặc, dù sao hắn cũng là hồ ly, chuyện này chỉ có mỗi mình cô biết, Tô Nhật tính tình lại hòa đồng, thân thiện chắc sẽ dễ bị cái vẻ ngoài kia làm cho mất cảnh giác nhưng cô không hề lo lắng vì đã có cha là bức tường thành vững chắc và kiên cố nhất bảo vệ cho cả nhà! Cha thật là ngầu!

Sau mười lăm phút gặm hết chiếc sandwich đầy yêu thương của mẹ, Tiểu Nhi phóng vèo lên phòng khóa cửa lại nằm yên trên giường hưởng thụ, chợt một cảm giác mềm mại bao ngập hai bàn chân, cô bật dậy nhìn thì hắn đang chống cằm lên giường một cách lười biếng và trêu ghẹo hai bàn chân cô.

Quả không hổ là hồ ly, mới thấy hắn bên dưới nói chuyện chớp mắt cái hắn đã vào tới chân giường của cô, Nghịch Nhi đưa tay vuốt ve gương mặt mềm mịn của hắn, xoay trái xoay phải nhìn liên tục.

Hành Dục bị xoay đến qua mòng mòng, hắn bắt lấy cánh tay đang đặt trên má hắn hôn vào lòng bàn tay một cái "chụt", gương mặt hồ ly quyến rũ nâng niu cánh tay Nghịch Nhi, "Thật xinh đẹp!".

Nghịch Nhi vẫn tâm đắc câu nói của một người bạn cuồng trai của cô ấy, người bạn đấy đã nói rằng: Người đàn ông đẹp không đáng sợ bằng người đàn ông biết mình đẹp và dùng nhan sắc đó đánh dấu lên từng trang giấy trắng của hắn.

Cô rút tay lại lùi về sau, "Nam nhân đẹp là họa!".

"Không, tôi đang nói em, thật xinh đẹp!", Hành Dục chống tay lên giường đi đến trước mặt Nghịch Nhi, gương mặt mị hoặc này không nên nhìn lâu, cô nhìn tránh sang nơi khác nhưng bất thành, bàn tay hắn giữ chặt cằm cô cố định đối diện với hắn, mặt hắn ngày càng ghé sát mặt cô, giọng hắn mê mị kề bên tai, "Nữ nhân đẹp là hoa đúng chứ!? Bông hoa nhỏ Nghịch Nhi này đúng là quá rạo rực rồi!".

Cô cự tuyệt đẩy hắn ra một bên, căm phẫn đến bất lực, đẹp cộng lưu manh, thật không nỡ xuống tay đấm cảnh cáo hắn mà, cô sực nhớ tới một chuyện, "Cha mẹ tôi đi ra ngoài rồi?".

"Bingo! Lúc cha mẹ em ra ngoài tôi cũng đi theo rồi lại trở vào khi thấy họ đã đi xa, tôi rất ngưỡng mộ tình cảm cha em dành cho mẹ em đó, làm vợ chồng sướng thật!", hắn nghĩ nghĩ một hồi liền cười tũm tỉm nhìn Nghịch Nhi, "Hay tôi....áaa~!". Hắn bị cô tống một đạp bay xuống giường, Nghịch Nhi chống tay đứng dậy cảnh cáo hắn.

"Cậu mà còn ăn nói bừa bãi là coi chừng nấm đấm này sẽ khiến cậu bị hủy dung nhan, có nghe chưa!?".



"Nghe, nghe rồi~~ đau quá à! Nghịch Nhi cá tính quá đi a~".

Mặc hắn nằm dưới sàn có miệng lưỡi uốn éo thế nào cô vẫn thẳng thừng bỏ ra khỏi phòng, bằng một chút niềm tin rằng cô sẽ không bỏ mặc hắn mà Hành Dục vẫn kiên nhẫn nằm lăn dưới sàn chờ cô quay trở lại... Cạch_ Rầm_ Cửa dưới nhà mở ra rồi bị đóng sầm lại một cách mạnh bạo, hắn nằm trên phòng nghe rõ từng nhất cử nhất động ở trong nhà, hắn mở to mắt ngóc đầu dậy.

"Nghịch Nhi, em bỏ mặc tôi thiệt đó hả?".

Phụt... Một tiếng cười mỉa mai phát ra từ chỗ ban công sau lưng hắn, Kỷ Hành Dục thôi nằm dưới sàn mà chống tay đứng dậy đi ra xem...

"Ngươi cũng đánh mùi ra mà tìm đến tận đây sao?".

"Ý gì đây! Cần thì nhờ không cần thì bỏ, ta là trò đùa của ngươi à!?".

"Xùy, có chuyện gì?", hắn mất kiên nhẫn dựa vào cạnh cửa lơ đãng nghe hết chuyện.

"Mỗi tháng đều có duy nhất một ngày đó, đừng có quên đó!", giọng lục xà trở nên cộc cằn mỗi khi nói chuyện với hắn, con cáo này tâm dạ không có gen hận người nhưng gen nhây thì như tích góp của cả dòng họ nhà cáo đều dồn cho hắn. Chuyện bình thường xao nhãn còn bỏ qua được đến chuyện quan trọng mà hắn cũng không màn để tâm, không nhắc không được mà nhắc thì hắn không để tâm.

"Ta mặc kệ ngươi, đồ đáng ghét, từ nay về sau có chuyện gì đừng mong ta giúp ngươi, đồ vong ơn bội nghĩa!".

"Ai cho ngươi mắng ta câu đó! Hừ, mới nói có mấy câu đã cộc cằn bỏ đi, ba đời nhà rắn bao nhiêu cái cộc hắn đều giành hết rồi!".