ABO Quản Sự Cụp Tai

Chương 66: Cho cơ hội



Edit: @nynuvola (wp)


Lục Thượng Cẩm tan tầm trở về tiện đường mua cho Ngôn Dật một phần bánh Tiramisu.


Sáng nay lúc hắn rời đi thỏ nhỏ vẫn còn mê man, Lục Thượng Cẩm không cam lòng đánh thức Ngôn Dật, chỉ âm thầm hôn trán và môi cậu, rót một ly nước đặt nơi đầu giường, cậu vươn tay là có thể với đến.


Bình thường chỉ cần nghe thấy bước chân của hắn, Ngôn Dật sẽ chạy xuống huyền quan chờ sẵn, hưng phấn ôm eo hắn nói mừng anh về nhà.


Lục Thượng Cẩm nhìn vào căn phòng trống trải, dì bảo mẫu đang bận rộn trong bếp, mở cửa lau tay trả lời hắn "Ngôn Ngôn ở trong phòng ngủ nguyên ngày nay không ra ngoài."


Nụ cười trên mặt Lục Thượng Cẩm nhạt dần, không có tâm trạng thay quần áo, vội vàng chạy lên lầu, gõ cửa căn phòng ngủ đóng chặt.


Bên trong truyền đến tiếng ghế bị kéo vang, nhưng không ai trả lời.


Lục Thượng Cẩm gõ thêm lần nữa, nôn nóng xắn tay áo hỏi: "Ngôn Ngôn, sao em lại khóa cửa? Mau ra ngoài ăn cơm nào."


Cách một tấm cửa truyền tới giọng nói bất mãn của Ngôn Dật: "Anh tự đi mà ăn, em không đói bụng."


Vừa nghe liền biết đang giận dỗi.


Lục Thượng Cẩm tìm cái kẹp giấy bẻ thẳng, xiên vào lỗ khoá xoắn một cái, khẽ đẩy cửa phòng ngủ đi vào.


Ngôn Dật ngồi đối diện chiếc gương to soi toàn thân, im lặng cúi đầu, nghe thấy tiếng mở cửa, cau mày quay đầu bực bội: "Em nói em không đói bụng rồi, sao anh còn tự tiện vào phòng em?"


Lục Thượng Cẩm khóa cửa, ném đồ vật trong tay lên giá sách, lẳng lặng bế Ngôn Dật từ trên ghế qua mép giường, để cậu ngồi trên đùi hắn.


"Sao lại giận rồi? Có chuyện gì nói anh nghe." Lục Thượng Cẩm cúi đầu hôn tai cậu, "Soi gương mà tâm trạng cũng xấu là sao? Omega nhỏ lớn lên đáng yêu biết bao nhiêu."


Ngôn Dật tựa vào người hắn trầm mặc, mất kiên nhẫn kéo tai thỏ ra, không cho phép hắn hôn.


Lục Thượng Cẩm nhẹ giọng dỗ một lúc lâu, Ngôn Dật mới hời hợt hỏi: "Vì sao anh không đánh dấu em?"


Nếu Alpha không ký hiệu Omega sau khi làm tình, điều này chứng tỏ Alpha đó không muốn chịu trách nhiệm, không muốn nảy sinh mối quan hệ tình cảm với Omega, càng ghét bị ký hiệu hạn chế sự tự do, hoặc chăng là không muốn lập gia đình với Omega kia.


Câu hỏi tương tự Lục Thượng Cẩm vẫn còn nhớ, lúc Ngôn Dật 24 tuổi bị xóa bỏ đánh dấu xong, từ đó về sau, cậu chỉ có một lần không khống chế được cảm xúc cầu xin hắn ký hiệu mình.


Lục Thượng Cẩm giờ phút này mới hiểu, đây là khát vọng lớn nhất của Ngôn Dật.


Nếu như hắn sớm biết chuyện ấy đã để lại bóng ma trong lòng cậu, ký hiệu quan trọng như vậy, hắn tuyệt đối không ngần ngại đánh dấu Ngôn Dật, cho dù phải tiêu tốn nhiều sức lực hơn để bảo vệ cậu.


Bây giờ Ngôn Dật có cơ hội trải nghiệm từ thơ ấu đến khi trưởng thành lần nữa, cậu nên đưa ra quyết định xuất phát từ trái tim mình.


Ngôn Dật có quyền lựa chọn yêu thương hay rời bỏ, thay vì bị lệ thuộc bởi bản năng ỷ lại cấp cao mà trở thành vật sở hữu của Alpha.


Ngôn Dật cảm giác Lục Thượng Cẩm do dự, cho rằng Alpha chỉ đang lừa gạt cậu vì tình dục.


Cậu vùng vẫy trong vòng tay Lục Thượng Cẩm đòi thoát ra: "Buông ra, không thích đánh dấu thì thôi, ông đây cũng chẳng hiếm lạ."


"Em học ai nói bậy vậy hả? Em là 'ông đây' của ai?" Lục Thượng Cẩm vững vàng ôm cậu, mạnh mẽ kéo thỏ nhỏ quay lại đối mặt với hắn.


Lục Thượng Cẩm lấy hộp bánh ngọt và bó hồng nhỏ từ trên giá sách xuống đặt vào tay cậu, nâng má thỏ nhỏ lên, ngón tay cái lau khóe mắt cậu.


"Em không cần..." Tai thỏ rủ xuống. Ngoài miệng nói không cần, nhưng vẫn ôm khư khư món quà.


Lục Thượng Cẩm áp mũi lên má Ngôn Dật, lòng bàn tay dày rộng rắn chắc như ôm siết cậu và hộp đồ ngọt hơn.


"Anh hứa với em, đợi đến khi em 27 tuổi vẫn còn muốn để anh đánh dấu, anh nhất định không do dự." Lục Thượng Cẩm vây giữ Ngôn Dật, để cậu kề sát lồng ngực hắn, "Trước đó, em có thể đánh dấu anh."


Lục Thượng Cẩm bế người đã ngưng giãy dụa lên cao một chút: "Cắn xong anh vĩnh viễn thuộc về em."


Tuyến thể của Alpha không thể bị đánh dấu, đánh dấu là hành vi một chiều của Alpha với Omega, vì tuyến thể của Alpha không có cấu tạo tiếp nhận ký hiệu.


Nhưng Lục Thượng Cẩm còn biện pháp nào để dỗ bé thỏ cưng của hắn nữa đâu?


Hắn thả Ngôn Dật lên giường, quỳ gối chủ động cúi thấp đầu, tuyến thể của Alpha hiện rõ trước tầm mắt Ngôn Dật.


Động tác này không khác nào mãnh thú chịu để lộ cái bụng và yết hầu, đưa bộ phận yếu ớt nhất ra vô điều kiện và tin tưởng tuyệt đối.


Ngôn Dật nhẹ nhàng sờ vào tuyến thể của Lục Thượng Cẩm, hương thơm hoa thủy tiên dính lên đầu ngón tay cậu.


Thỏ nhỏ khom người hôn xuống, tựa hồ hơi do dự.


"Không sao đâu bé cưng, cắn thoải mái, đừng cắn hư là được, cắn hư anh lại không chăm sóc được cho em."


Lời còn chưa nói hết, Ngôn Dật đã mạnh mẽ cắn vào tuyến thể hắn, tuy rằng Omega không có răng nanh sắc bén nhưng cơ thể Lục Thượng Cẩm nháy mắt tê rần, tựa như bị bẫy thú kẹp vào cổ.


Tuyến thể của Alpha chỉ sử dụng để tán tỉnh và chiến đấu, lúc bị cắn không hề cảm thấy thỏa mãn hay thư thái nào, chỉ có lửa giận và phản kháng đến từ bản năng.


"..." Lục Thượng Cẩm cố nén cơn đau trên tuyến thể, đợi đến lúc Ngôn Dật thả lỏng miệng, lập tức quỳ xuống đất, một tay vịn thành giường, tay khác ấn lên tuyến thể, đau váng cả đầu.


Tuyến thể không hình thành dấu vết bị ký hiệu, chỉ có hai dấu răng của thỏ nhỏ, cũng may lực cắn khá yếu, Ngôn Dật cũng không phải muốn cái mạng của hắn, nên mới không chảy máu.


Loại đau nhói này có thể so sánh với việc đầu ngón chân đột nhiên đá phải ghế sofa hoặc bị đá trúng chỗ yếu hại.


Hắn quay đầu nhìn thỏ nhỏ, cậu bình yên vô sự ngồi ở mép giường, ngượng ngùng xoa tay đánh giá hắn.


"Shttttt..." Lục Thượng Cẩm ôm chỗ bị cắn một hồi, trực tiếp ngồi xuống đất, đưa tay sờ hai má Ngôn Dật, "Tâm trạng tốt hơn chưa?"


Ngôn Dật nhìn dấu răng sau gáy Alpha, khẽ gật đầu.


Lục Thượng Cẩm ngước mặt nắm cằm cậu, cười khổ nói: "Đi nào, xuống lầu ăn cơm."


"Chờ đã..." Ngôn Dật đuổi theo chân hắn, giúp hắn tháo cà vạt xuống treo lên tủ quần áo, tầm mắt vẫn mải miết nhìn tuyến thể sau gáy hắn.


Lục Thượng Cẩm cho rằng cậu đang đau lòng, vui vẻ mừng thầm một tận, cho dù bị thỏ nhỏ cắn thêm mấy cái cũng cam tâm.


Nào ngờ Ngôn Dật bỗng chạy đi lấy từ đâu về chiếc bút, ngay tuyến thể của hắn vẽ lên một con thỏ Tuzki nho nhỏ, coi như là ký hiệu.


Cậu vỗ vai Lục Thượng Cẩm: "Đừng lau, em muốn mọi người đều biết anh là Alpha của em."


Lục Thượng Cẩm buồn cười, đè Ngôn Dật ra giường hung hăng hôn cho đã, mãi đến khi thỏ nhỏ thở hổn hển kêu cứu mạng mới buông ra.


"Nhóc gây chuyện..." Lục Thượng Cẩm túm cổ tay cậu bắt chéo sau lưng, nhìn chăm chú vào đôi con ngươi màu nhạt, "Tháng sau sẽ có một buổi triển lãm trang sức, lúc đó em đi cùng anh, mọi người đều biết anh là Alpha của em."


Ánh mắt Ngôn Dật sáng lấp lánh: "Anh muốn cho mấy người đó nhìn thấy thỏ Tuzki hả?"


"... Có thể để người quen nhìn..." Lục Thượng Cẩm thực sự không mong trên hot search sẽ xuất hiện mấy tin như #Thỏ Tuzki Lục Thượng Cẩm#.


"À, vậy em phải lưu lại làm kỷ niệm mới được." Ngôn Dật lôi điện thoại ra, màn hình đối diện tuyến thể của Lục Thượng Cẩm, tay còn lại nghịch ngợm chọc vào má mình.


Lục Thượng Cẩm xoay người, từ phía sau lưng ôm lấy Ngôn Dật, mỉm cười trước ống kính.


Thỏ nhỏ bật chế độ bộ lọc, Lục Thượng Cẩm xem đi xem lại rồi chụp thêm nhiều tấm, đều là những hình ảnh hai người thân mật nắm tay nhau.


"Em thích anh." Ngôn Dật vùi trong lồng ngực hắn, ngẩng đầu hôn lên cằm Lục Thượng Cẩm, "Anh yêu."


"Anh yêu..." Lục Thượng Cẩm cẩn thận cảm nhận danh xưng này, trái tim mềm nhũn gần như có thể tùy ý nắn bóp.


Lục Thượng Cẩm gác cằm lên bả vai cậu, hạ giọng hỏi: "Em 27 tuổi liệu còn có thể thích anh nữa không?"


"Sẽ còn." Ngôn Dật cong mắt.


Lục Thượng Cẩm giống như được an ủi nở nụ cười, hôn lên tai thỏ: "Mau rửa tay, ăn cơm thôi."


Ngôn Dật vui vẻ đi ra ngoài rửa tay, Lục Thượng Cẩm nhìn ảnh chụp chung của hai người trong điện thoại Ngôn Dật, ngồi ở bên giường thất thần chốc lát.


Hắn miễn cưỡng lộ nụ cười giống trong hình, bất an thò tay vào túi, siết chặt chiếc nhẫn và ngón tay áp út đang đeo nhẫn kia, mồ hôi chảy ra từ đầu ngón tay khiến chiếc nhẫn trơn trượt mà ấm áp.


Tuyến thể và tuổi tác của Ngôn Dật theo đó ngày một lớn lên, những ký ức vụn vặt được chữa lành, lo lắng trong lòng Lục Thượng Cẩm cũng ngày càng mãnh liệt.


Hắn cực kỳ khát khao đánh dấu Ngôn Dật, chờ mong bắt đầu một gia đình với cậu, hy vọng Ngôn Dật sau khi khôi phục ký ức vẫn yêu hắn tha thiết.


Thiếu niên lạnh lùng từng lỗ mãng và ích kỷ trước đây, cuối cùng đã học được cách tôn trọng tình yêu sâu sắc thay vì độc đoán chiếm hữu.


Ngôn Dật còn nguyện ý đeo nhẫn của hắn chăng?


~~Đọc truyện tại wordpress và wattpad nynuvola~~


Vào ngày diễn ra buổi triển lãm trang sức, những người nổi tiếng trong giới đều được mời đến tham gia, mười mấy vệ sĩ mặc vest đen mở đường, một chiếc Phantom khẽ ngăn tách dòng người, nhất thời toàn bộ ống kính đều chuyển hướng sang chiếc Flying có logo đại bàng độc nhất kia.


Giây phút Lục Thượng Cẩm dẫn theo Ngôn Dật xuất hiện, toàn bộ hội trường bỗng náo loạn không riêng gì phóng viên.


Đại đa số mọi người chỉ biết Lục Thượng Cẩm quả thật kim ốc tàng kiều một vị chính cung phu nhân, nhưng chưa có ai từng diện kiến tận mặt.


Thường bên cạnh hắn chỉ có một vệ sĩ thỏ tai cụp, xử lý các loại tình huống rất dễ dàng và chuyên nghiệp.


Trên bàn tiệc dài trong sảnh hội trường, Nguyên Mịch dùng tư cách ảnh đế có mặt, cuộc nói chuyện xã giao thương mại bị gián đoạn, cậu ta tìm đến một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi.


Cách tấm kính thủy tinh, cậu ta trông thấy Lục Thượng Cẩm ôm eo Ngôn Dật đi vào sảnh.


Ánh mắt Nguyên Mịch sắc bén, nhận ra Ngôn Dật không bị ký hiệu.


Nhưng điều này không hề giống với việc nuôi tình nhân nên không đánh dấu, Lục Thượng Cẩm cố ý ngay dịp này mang Omega theo, tương đương thừa nhận với toàn thế giới mối quan hệ phối ngẫu của bọn họ.


Tuy nhiên trên tuyến thể Omega lại không có bất cứ ký hiệu nào, trái lại Nguyên Mịch có thể cảm nhận rõ ràng Lục Thượng Cẩm đang điên cuồng theo đuổi Omega.


Nó không hề phù hợp với tính cách của Lục Thượng Cẩm.


Hắn đang cho Ngôn Dật cơ hội rời đi.