[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 147



31/12/2005, ngày cuối cùng trong năm đầy bão giông này, sáng sớm cậu và Kousho đã bị Kenji hú réo dậy để dọn dẹp lại nhà cửa. Cả hai bị anh hối thúc đến mức lấy lộn cả quần áo của nhau để mặc, phải mất một khoảng thời gian thì cậu mới nhận thức được tại sao cái áo cậu đang mặc hôm nay lại dài đến thế và tại sao cái quần kia nó lại chật với Kousho đến vậy

Theo lệnh của chủ nhà, Takemichi và Kousho chạy tới chạy lui dọn lại cả căn nhà này, hết lau bàn rồi lại tới lau ghế, dọn phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ và nhiều công việc khác nữa. Cái nhà này trông nó nhỏ như vậy nhưng tại sao lúc dọn lại cảm thấy nó rộng như một cái dinh thự thế này

Cậu và Kousho quần quật cả một buổi sáng mới nhận ra một chuyện là Kenji từ nãy giờ chỉ đi theo chỉ chỉ ra lệnh cho cậu và y làm việc chứ anh không hề động tay vào bất cứ thứ gì cả. Cả hai còn đang ngồi nghỉ mệt trong phòng khách đột nhiên lại đứng bật dậy nhìn nhau

Nhìn vào mắt đối phương họ cũng biết được người kia đang nghĩ gì, thế là cả hai lại chỉnh lại quần áo đi thẳng lên phòng Kenji. Kenji còn đang thay quần áo trong nhà vệ sinh lại được một phen hú hồn khi có hai đứa nhóc mặt mày hầm hầm đạp cửa xông vào

“Gì vậy? Hai đứa tính làm gì người đẹp trai giàu có thông minh thánh thiện như anh?”
”Ôi anh đúng là một người thánh thiện khi bắt hai đứa trẻ dọn nhà cả một buổi sáng còn mình thì đứng ra lệnh”
”Vì quá thương cho anh nên bọn em lên đây để đấm bóp giác hơi cho anh đây”

Takemichi và Kousho nở một nụ cười nham hiểm trả lời lại anh, cảm nhận được điềm chẳng lành, Kenji mặc vội cái áo vào người tính chuồn đi nhưng Kousho đã nhanh hơn mà giơ chân lên chặn ngay lối đi không cho anh trốn thoát

Takemichi hợp tác với y mà kéo anh lại ra ngoài đẩy anh té xuống giường mình. Tiếng chốt cửa phòng vang lên, Kenji ngày càng đổ mồ hôi nhiều hơn, nhìn hai đứa em vô cùng “thiện lương” bẻ khớp tay khớp cổ mà không từ nào có thể miêu tả được sự hoảng loạn của anh

“A-anh nói mấy đứa nghe nè...người trong nhà với nhau, có gì mình từ từ nói chứ đừng có manh động vậy...”
“Hửm? Tụi em có manh động đâu, mà nếu anh muốn nói chuyện cũng được, mình nói chuyện nhé anh”

Sau lời nói của Takemichi là một tiếng hét thất thanh của một ông chú bị hành hình, quả thật trong căn nhà này không hề có định nghĩa của hai chữ bình yên mà
.
.
.
.
.

Takemichi chải chuốt lại gọn gàng rồi ngắm mình trong gương, sau khi ăn tối xong thì cậu đã ở trong nhà vệ sinh này được cả tiếng đồng hồ rồi, ngay cả Kousho muốn đi “giải quyết” cũng không được mà phải chạy sang phòng anh Kenji đi nhờ

Mà chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, đã là 11h đêm hơn rồi, sắp đến thời khắc chuyển giao năm mới, cậu đang chuẩn bị để đi đến đón giao thừa với gia đình mình đây

Tự mỉm cười với chính hình ảnh phản chiếu của mình, hài lòng với vẻ ngoài đẹp trai của mình rồi thì cậu mới bước ra khỏi nhà vệ sinh cầm điện thoại lên nhắn một vài tin với những người kia rồi rời khỏi phòng đi xuống dưới nhà chuẩn bị rời đi

Mua một vài lon nước ở cửa hàng tiện lợi, Takemichi hớn hở đi nhanh đến nơi mà cả gia đình cậu đều đang ngủ yên. Cậu cứ ngỡ rằng chỉ có mình cậu mới có mấy cái suy nghĩ như là đến nghĩa trang đón giao thừa với người thân của mình thôi nhưng nào ngờ cũng có khá nhiều người cùng suy nghĩ với cậu kìa

Vừa đến nơi Takemichi đã bị những tiếng xì xầm bên trong nghĩa trang thu hút sự chú ý, nghe những lời tâm sự nghẹn lòng của những người có mặt ở đây làm cậu có chút cảm thấy thương xót, hóa ra cậu vẫn chưa là người có cuộc sống tồi tệ nhất

Takemichi đặt hai lon nước lên hai tấm bia mộ mà lòng cảm thấy nhói đau đến lạ, từ trước giờ cậu chỉ mới gặp được ông bà ngoại của mình trong “cơn ác mộng tuyệt vời” khi trước, cậu thật sự muốn được cảm nhận cái hơi ấm từ vòng tay kia của bà một lần nữa và có thể hơi kì quặc nhưng cậu muốn được ông ngoại cóc vào đầu thêm vài cái nữa

Takemichi cười nhẹ, cậu ngồi xuống trước hai phần mộ tâm sự hàn thuyên với ông bà của mình. Chẳng hiểu sao chỉ vừa nói được vài ba câu thì nước mắt của cậu nó đã rơi xuống, Takemichi mím chặt môi cố gắng kiềm nén lại, cậu không muốn để ông bà phải thấy sự yếu đuối của mình một lần nào nữa

Cậu đưa tay lau gạt đi những giọt lệ ấy rồi tiếp tục vẽ lên một nụ cười nói tiếp, mãi đến một lúc sau cậu mới đứng dậy vuốt nhẹ lên hai tấm bia nói lời tạm biệt rồi lại đi đến bên mộ phần của mẹ mình

“Con đến thăm mẹ đây, à không phải, con đến đón giao thừa với mẹ đây”

Takemichi đứng trước tấm bia đá nói một câu rồi lại ngồi thụp xuống, khác với cái biểu cảm khi ở bên ông bà mình, chỉ vừa nói dứt lời thì cậu đã chẳng thể tiếp tục cái vỏ bọc kia của mình nữa mà bật khóc

Lâu lắm rồi, đã lâu lắm rồi cậu chẳng thể nói với mẹ rằng “năm nay con đón giao thừa với mẹ nhé”, mười năm trời cậu bị đối xử tệ bạc đến mức chẳng thể đón năm mới cùng mẹ mình, cậu nhớ cái cảm giác ấy lắm

Ngẩng nhìn tấm bia với đôi mắt đỏ hoe, tim cậu như quặn thắt lại mà chẳng thể cất lời nói tiếp, cậu cứ ngồi gục đầu khóc như một đứa trẻ, một đứa trẻ nhớ mẹ mình da diết. Thời gian cứ trôi qua, Takemichi vừa khóc vừa nói những lời khiến người khác cảm thấy đứt ruột khi nghe thấy mà chẳng hay biết rằng đã sắp bước sang năm mới rồi

Takemichi nhìn thời gian trên chiếc điện thoại trong tay mình, còn một phút nữa thôi thì bầu trời kia sẽ sáng rực những sắc màu của pháo hoa. Chợt cậu lại nhớ đến chuyện gì đó mà quay ngang quay dọc tìm kiếm hai bóng hình quen thuộc, khỏi nói cũng biết, cậu là đang tìm kiếm Izana và Mikey, cậu tự hỏi rằng liệu đêm nay hai người bọn hắn có đến đây với Shinichirou không nhưng cậu nào có hay biết cả hai người đó đều đang phát điên lên vì họ đã không thể tìm thấy cậu

Bùm! Bùm! Bùm!

Tiếng pháo hoa vang lên làm Takemichi quên hẳn chuyện đó mà ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang sáng rực kia, đã bước sang năm 2006 rồi. Đôi mắt xanh biển ấy của cậu mở to hơn bao giờ hết, đâu đó trong nó ta có thể thấy được những tia mong chờ, những tia hy vọng cho một năm mới, đã đến lúc rồi

“Năm mới vui vẻ, mọi người đợi con nhé!”