[AllTake] Comeback

Chương 77



Author: ThatNghiep

Baji nổi cáu không thèm đáp, đứng ở sau lưng Takemichi rồi đặt hai tay dưới nách cậu nhấc lên không trung, trực tiếp bưng cậu như con cún nhỏ đi thẳng ra ngoài, mặc cho Takemichi bối rối gọi tên hắn rồi hỏi Baji định làm gì, cứ thế bưng cậu lên ba tầng lầu rồi bưng thẳng vào nhà hắn.

Bị thả lên ghế sofa mềm mại, Takemichi lúng túng gọi nhỏ: "Keisuke?"

Áo quần ngắn cũn cỡn không nhìn thẳng nổi, hai tai Baji đỏ bừng, cáu bẳn gằn giọng: "Ngồi im đó!" rồi đi thẳng vào phòng ngủ của hắn.

Takemichi ngẩn người ngồi ghế sofa nhà Baji, chị Hori thấy cậu liền mừng rỡ mời cậu ăn cơm chung, Takemichi cũng bối rối gật đầu. Baji đi ra, trên tay cầm áo dài với quần dài của hắn, tiếp tục bưng Takemichi còn đang ngơ ngác đi thẳng vào phòng tắm, quấn áo quần vào cổ cậu rồi gầm lên:

"Thay đồ đi!"

Nói xong liền đóng rầm cửa một cái, bỏ lại Takemichi đứng ngơ ngác với quần áo trên cổ.

Takemichi không hiểu chuyện gì, nhưng đúng là đồ của Chifuyu có phần hơi ngắn, mặc trong mùa đông làm cậu cũng lạnh. Thế là cậu ngoan ngoãn cởi đồ Chifuyu ra, mặc đồ của Baji vào, vì đồ hơi dài nên phải cuộn ống quần lẫn tay áo lên một đoạn.

Mùi nước xả vải nhè nhẹ cùng mùi cơ thể của Baji quanh quẩn, Takemichi hít hít mũi, lại đưa tay áo lên hít một hơi.

Tên này nhìn cộc cằn mà quần áo thơm thật.

Takemichi mở cửa phòng tắm, chị Hori đã mừng rỡ gọi cậu ngồi vào bàn ăn. Chifuyu nhìn chằm chằm phần ống tay áo với ống quần bị xắn lên của Takemichi, bực bội bĩu môi rồi ngồi phịch xuống ghế.

Chồng chị Hori đã ăn trước nên bế con trai của hai người ra ngồi chơi ở phòng khách, trên bàn ăn Takemichi ngồi bên trái với chị Hori, bên phía phải còn lại là ba người Baji, Kazutora và Chifuyu.

Cứ thế bàn ăn nửa bên trái thì cười đùa như có hoa nở xung quanh, nửa bên phải lại u ám nồng đậm sát khí không nói một lời với nhau.

...

Takemichi gượng người ngồi trên ghế sofa, bên trái là Chifuyu, bên phải là Baji, ngồi bệt dưới đất ôm chân cậu là Kazutora, trên đùi là nhóc Shou, con trai của chị Hori đang bi bo hứng khởi chỉ trỏ vào bộ phim hoạt hình trên tivi.

Rồi sao mấy người cứ phải bám dính như thế?

Takemichi nhớ ra ăn tối xong thì xem phim, xem phim xong thì đi ngủ... Cậu ậm ừ: "Vậy... tối nay tao ngủ ở-"

Vừa mở lời, cả ba tên đã gầm lên: "Nhà tao!", nhóc Shou cũng bắt chước hét lớn "À ao!" một tiếng làm Takemichi cứng họng.

Rồi rốt cuộc mấy người muốn gì?

Takemichi khóc không ra nước mắt. Biết vậy cậu thuê khách sạn ngủ một đêm cho rồi.

Điện thoại rung lên, Takemichi mở đọc tin nhắn. Chifuyu ngồi cạnh liền hỏi: "Ai vậy?"

Takemichi nhíu mày: "Là Mitsuya. Taiju đồng ý hẹn gặp mặt."

Kazutora tựa cằm lên đùi Takemichi, nhớ có chuyện gì xảy ra thì Mitsuya luôn được con thỏ nhỏ nhắn tin đầu tiên, trong lòng có chút ghen tị, buồn chán hỏi: "Vậy nhắn tin cho mày làm gì?"

Nhớ nội dung vừa đọc là Takemichi không khỏi đau đầu, cậu thở dài: "Taiju yêu cầu gặp tao."

Cả ba tức khắc im lặng, Baji chậc lưỡi một tiếng: "Mai tao đi chung với mày."

Kazutora cùng Chifuyu đồng thanh nói: "Tao nữa."

Hai người lập tức nổi gân trán trừng mắt với nhau, tia lửa điện nổ đùng đoàng.

Takemichi ôm chặt lấy Shou dỗ nó không quậy vừa dựa người ra sau ghế sofa suy nghĩ. Taiju muốn gặp cậu để làm gì? Trả thù hai cú đánh hôm bữa?

Ngày mai cậu có nên đội mũ bảo hiểm không?

Có ba đội trưởng, hai đội phó của Touman đi cùng, Takemichi cũng nhanh chóng vứt lo lắng ra sau đầu, bấm điện thoại báo tin lại cho Mitsuya.

Buổi tối Kazutora nhất quyết không về nhà trừ khi Takemichi theo hắn về nhà. Baji lại nhất quyết không cho Takemichi lên nhà Chifuyu ngủ dù Chifuyu liên tục nói rằng Takemichi vốn dĩ định ngủ nhà hắn. Cả ba người đứng gầm gừ nhau, nhóc Shou thì ôm Takemichi không buông, chị Hori muốn kéo thằng nhóc ra là nó lại khóc một trận inh ỏi làm chị cũng bối rối.

Bình thường thằng nhóc Shou này ghét người lạ ôm lắm, sao bây giờ cứ nhất quyết không buông thế?

Mà cái thằng em trai của chị vốn ghét người khác đến ngủ nhờ, sao nay cũng nhiệt huyết đứng cãi nhau với hai thằng nhóc kia vậy?

Takemichi bị ba tên xung quanh làm phiền đến đau cả đầu, thêm cả thằng nhóc đang bấu víu cổ cậu khóc ỏm tỏi đến ong ong hai tai, chị Hori lại dùng ánh mắt cầu xin cậu hãy ở lại, cuối cùng đành ngủ nhờ tại nhà Baji.

Nhà chỉ có ba phòng, phòng của mẹ Baji đã khoá, một phòng là của vợ chồng chị Hori với một phòng của Baji, thế là chị Hori đuổi cổ cả ba thằng con trai kia ra ngoài phòng khách ngủ, ưu ái Takemichi với nhóc Shou ngủ trong phòng thằng em trai của chị.

Đánh răng rửa mặt xong, ba người kia đang ở ngoài phòng khách trải nệm ngủ dưới sàn, còn Takemichi thì ở trong phòng Baji bồng nhóc Shou dỗ nó ngủ.

Takemichi nhìn mấy món đồ luyện cơ bắp có chút trầm trồ, thầm nghĩ mấy tên Touman này tên nào tên nấy cơ bắp đầy mình, đúng là chăm chỉ luyện tập.

Thế nhưng trái với vẻ ngoài ngang tàng, phòng tên này cực kỳ nhiều đồ chơi cho mèo, thậm chí còn mở cả cửa sổ để mèo hoang vào chơi. Baji còn dọn phòng sạch sẽ đến mức Takemichi so sánh với phòng của cậu cũng phải ngượng ngùng một phen.

Sách vở trên bàn xếp gọn gàng, Takemichi tò mò rút một cuốn ra xem thử liền phì cười một trận. Vở thì sạch nhưng chữ viết lại liêu xiêu nghiêng trái nghiêng phải như học sinh tiểu học, còn sai chính tả đủ chỗ, bài tập toán đơn giản cũng làm sai đến ngốc nghếch.

Cùng lúc Baji mở cửa đi vào định lấy cái áo, hắn trân trối hai mắt nhìn con cún lông vàng vừa lật vở của hắn vừa cười đến run cả người.

Baji vội lao đến giành lại cuốn vở vừa gằn giọng mà hai tai đã đỏ bừng: "Mày cười cái gì?"

Chifuyu với Kazutora ở ngoài nghe tiếng động, giống như chó nghiệp vụ chạy ào vào phòng xem xét tình hình.

Mắt thấy cuốn vở trong tay Baji mà Takemichi đứng một bên cười đến hết hơi phải chống tay vào bàn, Kazutora là người nhận ra chuyện gì đầu tiên, một tay ôm bụng một tay chỉ vào Baji cười ha hả, dáng vẻ muốn bao nhiêu chế nhạo liền có bấy nhiêu.

Chifuyu là đội phó dưới Baji, đương nhiên không dám như Kazutora nhưng cũng đưa tay che miệng mà cả người run run.

Kazutora kể chuyện Baji từng gửi thư sai đầy chính tả cho hắn khi Kazutora còn ở trong trại cải tạo. Nhiều chỗ còn đọc không hiểu đối phương đang viết gì, mấy lần nhầm lẫn tai hại, Kazutora kể chuyện cười đến hụt hơi tựa vào cửa, Chifuyu chịu hết nổi quỳ gối xuống đất úp mặt vào tường cười nghẹn từng tiếng.

Takemichi cũng bị chọc cười nắc nẻ, không kiềm nổi mà khẽ nói "Ngốc quá đi mất.", nhóc Shou nhìn Takemichi cười cũng cười theo, bi bo "Ngố... ốc ốc..." mà không biết người nó nói "ngốc" chính là chú của nó, cái người đang đỏ bừng hai tai đứng giữa phòng vừa ngượng vừa giận đến run cả người.

Chị Hori nghe tiếng cười trong phòng thằng em trai, hai mắt sáng rực nhìn thằng em trai bướng bỉnh cứng đầu đứng im một chỗ giận run mà không làm gì được, chị vội ôm một đống album ảnh ra hứng khởi đưa cho Takemichi xem.

Takemichi ôm nhóc Shou, vừa nhìn ảnh Baji lúc nhỏ không mặc quần lại cười thêm một trận quặn cả bụng. Chị Hori vui đến đỏ bừng cả mặt, vội chỉ vào mấy bức ảnh vừa kể về chiến tích lịch sử đi cùng tấm ảnh.

Kazutora với Chifuyu tự nhiên được hưởng ké, nghe chuyện cũng cười khùng một phen, chẳng ngờ Baji Keisuke đội trưởng đội một Touman từng có chiến tích ngốc đến lẫy lừng như thế khi còn nhỏ.

Cả mặt Baji đã đỏ bừng, hắn vội tóm lấy cuốn album ảnh muốn cất đi. Chị Hori còn tưởng tiệc tàn, nào ngờ nhóc Takemichi đã vội nắm lấy tay thằng em trai chị ngăn lại rồi bày ra vẻ mặt tội nghiệp năn nỉ: "Cho tao xem chút nữa đi được không?..."

Thằng em trai cứng đầu bình thường chẳng nghe lời chị vậy mà lúc này nghe xong đã chần chừ. Chị Hori luôn muốn kể chuyện lúc nhỏ của thằng nhóc Keisuke cứng đầu này cho bạn nó mà chưa từng có cơ hội, nay sao có thể bỏ lỡ.

Chị vội trừng mắt rồi giằng cuốn album trong tay Baji mở ra, tiếp tục chỉ vào từng tấm ảnh nói tiếp. Lén nhìn thằng em trai im lặng chịu đựng đến run cả người, thế mà lâu lâu vẫn lén lút ngó thằng bé Takemichi một cái, chị Hori thầm siết chặt nắm đấm ăn mừng, trong lòng đã cười đến long trời lở đất.

Cuối cùng cũng có có người trị được thằng em trai cứng đầu!!!!

Chồng chị Hori thấy mười hai giờ đêm mà vợ vẫn còn hứng khởi đến đỏ bừng cả mặt kể chuyện lúc nhỏ của em trai với ba đứa nhóc còn lại, anh cười khổ một tiếng. Lâu rồi mới thấy vợ anh vui đến thế nên không nỡ chen ngang, đành đi vào ôm nhóc Shou đã ngủ gật đem về phòng, sau đó pha năm ly sữa nóng đem vào cho năm người kia tiếp tục tiệc đêm.

Nửa đêm yên tĩnh mà căn phòng vẫn sáng đèn, mọi người đều vui đùa cười nói, giữa trời đông cầm ly sữa nóng uống từng ngụm đến ấm cả người, hạnh phúc len lỏi đến từng tế bào.

Khung cảnh vui vẻ bao trọn trong đôi mắt của Takemichi làm cậu chợt ngẩn người, ước gì thời gian ngừng lại ngay lúc này.

Không nghĩ tới Baji nhạy cảm đến vậy, hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Takemichi có chút khác thường, lập tức thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Takemichi giật mình, vội chỉ vào bức ảnh lúc nhỏ của Baji cười ha ha vài tiếng: "Lúc nhỏ trông mày ít cộc cằn hơn nhỉ? Cười lên đẹp trai ghê... Nhưng mà công nhận lớn nhỏ đều đẹp trai cả..."

Baji ngẩn người. Chị Hori ngó hai thằng nhóc từng đè nhau trên sàn kia, lén lút đưa tay che miệng phì cười.

Kazutora chợt nói: "Lúc nhỏ tao cũng đẹp trai..."

Chifuyu chậc lưỡi khinh thường: "Rồi ai quan tâm?"

Kazutora nghiến răng, Chifuyu nhướn mày khiêu khích, đôi bên lập tức đấm nhau, Baji gằn giọng mắng "Im lặng đi hai thằng ngu này" rồi nhảy vào đấm hai người kia. Chị Hori cười vui sướng, tiếp tục kéo tay Takemichi chỉ vào mấy bức ảnh cười nói không ngừng.

Takemichi thở ra một hơi rồi mỉm cười.

Cậu vẫn thích mọi người cứ ngốc nghếch vui vẻ như vậy, cứ hạnh phúc cười đùa bên nhau như vậy...

Cứ để cậu là người duy nhất đau lòng là được rồi.

...