Ăn Mày Tu Tiên

Chương 290: Người này chính là một con quái vật!



Chưa đầy một phút, tất cả những người áo đen đều ngã xuống đất.

Những người may mắn còn sống rên rỉ đau đớn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chàng trai áo bào trắng.

Người này chính là một con quái vật!

Còn con chó kia nữa, dữ tợn hơn cả hổ Băng-la-đét!

Tiểu Kha quay đầu, đi đến căn cứ được đặt ngay giữa sân. Thần thức của cậu dò được chị Tư đang ở ngay bên trong.

Tưởng tượng đến cảnh không thể gặp lại chị Tư được nữa, Tiểu Kha trở nên cực kỳ kích động, muốn nhanh chóng gặp chỉ...

"Huyết Sắc Chữ Thập Trảm!"

Đúng lúc Tiểu Kha đang mất tập trung, một vệt kiếm quang màu đỏ chém vào cổ cậu.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, cậu khế nhón mũi chân, nhảy lên trên không trung, đúng lúc tránh khỏi mũi kiếm.

Nhìn thấy đối phương nhẹ nhàng thoát khỏi chiêu kiếm của mình, vẻ mặt Huyết Nhận đanh lại, khó tin.

'Trông người thanh niên này còn rất trẻ, vậy mà có thể né tránh đòn tấn công của bậc thầy.

"Các anh thật phiền phức, mau giao Vương Văn Nhã ra đây." Tiểu Kha đáp xuống mặt đất, tức giận chỉ vào tên áo đen. "Biết điều chút đi, đừng ép tôi ra tay!"

Huyết Nhận không đáp lại.

Hắn ta nâng trường kiếm đỏ như máu nhảy lên cao, bắt đầu tấn công một lần nữa.

"Phá Phong Trảm!"

Hơi thở bậc thầy bùng nổ trong khoảnh khắc, trường kiếm đỏ mang theo sát ý vô tận chém về phía Tiểu Kha.

Mũi kiếm trong nháy mắt đã tiến lại gần đỉnh đầu cậu.

Huyết Nhận tưởng tượng đến cảnh chàng trai bị phân thành hai mảnh, nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời.

Khuôn mặt giấu đằng sau mặt nạ của hắn ta nở nụ cười, hắn ta vươn đầu lưỡi liếm khóe môi.

ĐinhI

Âm thanh lanh lảnh vang vọng, dường như hắn ta đã tấn công vào lớp thép không rỉ không thể phá vỡ.

Xung quanh hai người nổi cuồng phong, tro bụi trên mặt đất bay tứ tung.

Sắc mặt Huyết Nhận thay đổi, khung cảnh hắn ta tưởng tượng đã không xảy ra.

Hắn ta thấy chàng trai dùng hai ngón tay kẹp mũi kiếm của mình, tay như gọng kìm, dù hắn ta dùng thêm lực vẫn bất di bất dịch.

Lúc này, một nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng hắn ta.

Một đòn tấn công toàn lực của bậc thầy lại bị ngăn cản bởi hai ngón tay.

Đây là con người sao?

"Anh muốn dùng kiếm giết tôi?"

"Nếu anh muốn giết tôi, vậy tôi đành phải ra tay thôi." Một giọng nói hờ hững truyền vào tai hắn ta.

Nghĩ vậy, trong bàn tay trống rỗng của Tiểu Kha bỗng chốc xuất hiện trường kiếm vàng đen.

'Thân kiếm lóe sáng lạnh lẽo, Huyết Nhận vừa liếc mắt nhìn đã biết đây chắc. chắn không phải là đồ vật bình thường.

Cảm giác nguy hiểm từ đâu ập đến, hắn ta vội vàng quăng kiếm rút lui. Kinh nghiệm ám sát nhiều năm nói cho hắn ta biết. Nếu bây giờ không bỏ chạy, chắc chắn hắn ta sẽ chết!

Ngay lúc này, trong căn cứ lại xuất hiện mười mấy người, ba người đi đầu chính là các đường chủ của tổ chức áo đen.

Sắc mặt ba người u ám, trong tay lặng lẽ kết tụ thế công.

Một ông lão dáng người mập mạp bước lên trước, uy nghỉ bậc thầy võ đạo khiến xung quanh nổi gió.

"Các hạ là ai?"

"Tự ý đi vào tổng bộ của ta để làm gì?"

"Hôm nay nếu không nói rõ ràng, cậu đừng mong giữ mạng trở về!"

Ông ta giữ chức Nam đường chủ trong tổ chức áo đen, biệt hiệu là 'Vô Cực”. Mười năm trước, ông ta đã tàn sát một tộc ba trăm người ở Hoa Hạ.

Liên minh võ giả đã đuổi giết người này suốt mười năm, nhưng chưa bao giờ bắt được ông ta, có thể thấy người này thực lực rất mạnh.

Tiểu Kha mím môi, uy áp Vô Cực phát ra lập tức tan biến.

"Tôi không muốn đánh nhau, các ông giao Vương Văn Nhã ra đây thì tôi sẽ đi"

Vô Cực cười ha ha, nhìn Tiểu Kha như nhìn một tên ngốc.

"Chàng trai trẻ, chỉ là bậc thây mà cũng dám tự ý xông vào tổng bộ áo đen

Sao.

"Hôm nay ta sẽ dạy cho cậu biết thế nào gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn!"

Oành!

Khí thế cường đại phát ra từ trên người Vô Cực, người còn lại cũng không có động tĩnh gì.

"Hừ, nếu ông dám ngăn tôi vậy thì chờ nhận đòn đi." Tiểu Kha đạp một cái, khí thế như cơn sóng lớn hướng về phía đám người. Khí thế này mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với Vô Cực!

Bị ảnh hưởng bởi dao động linh lực, trong phạm vi trăm mét cuồng phong gào thét.

Cậu lại đạp xuống đất thêm một lần nữa.

Tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được cảm giác áp bức cực kỳ lớn. Như thể ngàn cân đè lên người, thân thể nặng chình chịch.

"Tôi nói lần cuối, mau giao Vương Văn Nhã ra đây!"

Oành!

Bị Trúc Cơ Kỳ đè ép, một đám sát thủ không chịu được nữa lần lượt quỳ rạp. xuống đất.

Sắc mặt ai cũng tái nhợt, há hốc miệng thở dốc. "Không thể nào, đây là khí tức gì vậy chứ?" "Sao người này lại có khí thế mạnh như vậy?"

"Cảm giác đè ép đó làm tôi suýt không thở được nữa rồi."

Cuối cùng, ngoài ba đường chủ và mấy bậc thầy vẫn đứng vững, những người còn lại đều quỳ gối trước mặt Tiểu Kha.

Cách đó không xa, Tiểu Hắc biến thành chó hóng chuyện, vẻ mặt chế giễu. Tiểu Hắc: Tốt! (vỗ móng)

"Chết tiệt, tên nhóc này có thể là bậc thầy võ đạo hậu kỳ!"