Án Treo Linh Hồn

Chương 50





“Sư phụ…”
“Cậu bị dính rồi hả?” Lý Vi thấy cậu không ổn thì mắt tối đen như mực: “Lại đây.”
“Tôi…”
Hồ Lô rùng mình rồi đứng bên ngoài đóng sầm cửa lại.
“…”
“Tôi không vào.” Hồ Lô dựa lưng lên cửa: “Tôi mà vào là anh sẽ cắt tay tôi mất.”
Lý Vi khẳng định: “Tin tôi, tôi có thể canh chính xác.”
“Sư phụ, anh cũng biết tôi phải mất bao lâu mới luyện tốt phi dao, anh cắt tay tôi thì chẳng bằng giết tôi đi.”
“Hồ Lô!” Lý Vi quát lên.
Đối mặt với đồ đệ nhỏ lì lợm như vậy khiến anh thắc mắc sao cu cậu chẳng giống mình chút nào.

Anh nhìn thẳng về trước: “Còn tay trái còn gì? Đừng lo xa nữa, tôi sẽ dạy cậu phóng dao tay trái, được không?”
“Sư phụ à, hai tay tôi đều bị dính rồi.” Cậu ngậm ngùi nói.
“Tôi vẫn hiểu nên làm gì, nhưng tôi không muốn.”

“…”
Nghe được câu này, trăm lý ngàn lẽ ứng phó đều đình công, Lý Vi cứng họng không trả lời được.
Lúc này ngay chính anh cũng không thể lựa chọn theo lý trí, nên đâu có tư cách khuyên nhủ cậu.
Hai bên ương ngạnh không buông, cuối cùng Vương Giác là người lên tiếng trước: “Cậu cứ vào trước đã nào.”
Âm thanh xâu xé trong đầu Vương Giác không hiểu sao yếu dần, dường như Khôi Kình muốn nhắn gửi gì đó đến y, nhưng trong lúc bấn loạn y chỉ nghe chữ được chữ mất nên không bận tâm đến nó nữa.
Thứ này là nguyên dịch, Khôi Kình còn muốn dùng tất cả nước trong thành phố nhằm pha loãng nguyên dịch, nên hiệu quả của nó hẳn nhiên sẽ cao hơn gấp trăm ngàn lần.
Chỉ e là cậu ta không còn sống được bao lâu.
Song lý trí nói cho y biết, bằng mọi giá phải lừa cậu ta bước vào trong đã.
Y nhử mồi:
“Cậu có muốn biết tên thật của mình là gì không?”
Hồ Lô đang tử thủ ngoài cửa quả thật hơi động lòng, đồng tử cậu dao động: “Anh biết à?”
“Tôi đã từng xem hồ sơ của tất cả sát thủ các cậu, để tôi nhìn cậu kỹ một chút có lẽ sẽ nhớ ra.” Vương Giác uyển chuyển tiếp lời: “Ở ngoài nguy hiểm lắm, cậu vào trong trước đã.”
“Vậy anh… đừng để cho sư phụ cắt tay tôi nha.” Cậu thêm điều kiện.
“Sẽ không, tôi sẽ giữ anh ấy lại.” Vương Giác mềm giọng thoả thuận: “Vào đi, được không?”
Hai giây sau, Hồ Lô bước vào đứng trước mặt y, gương mặt cậu như người chết, sắc mặt đen ngòm, bước chân run rẩy, giọng nói cũng không vững vàng.
Lý Vi đỡ cậu ngồi xuống đất, không cắt tay mà chỉ buộc chặt dây trên cánh tay, sau đó rút ống tiêm cho cậu một mũi.
Vương Giác nhìn anh tiêm mà mắt giần giật.
Có lẽ chỉ là giảm đau.

Hồ Lô nói cậu không muốn, y cũng lên tinh thần sẽ phải khuyên nhủ anh rồi nhưng nào ngờ Lý Vi lại làm theo mong muốn của cậu ta.
Có lẽ anh ấy đã thật sự thay đổi.
Mạng sống Hồ Lô suy giảm nhanh chóng, mở miệng cũng chật vật vô cùng đến độ gần như không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
“Tôi… Tôi tên là… gì?”
Vương Giác nhìn cậu, cảm thấy trên vai mình đang gánh một trọng trách lớn lao.
Y hít một hơi thật sâu rồi nhìn diện mạo cậu lần nữa.
Tầm một mét bảy, tám, nam, không rõ địa chỉ, không rõ nghề nghiệp ba mẹ.
Y quan sát cậu thật kỹ, nhìn những đặc điểm nổi bật nhất của cậu.

Mắt hạnh nhân, sống mũi cao, làn da màu lúa mạch, có lẽ do phơi nắng mà thành…
Sau nỗ lực mường tượng dáng vẻ trẻ con nguyên mẫu của cậu, có hơn tám mươi người thoả điều kiện như vậy.

Trên mặt cậu không có nốt ruồi, trừ ra vài người có nốt rùi ở những vị trí nổi trội… thì còn hơn bảy mươi người.
Ít manh mối quá.
Y dường như không nhớ rõ được.
Hồ Lô ủ rũ: “Xin lỗi, làm khó anh rồi…”
“Không sao đâu sư nương, anh không cần…”
“Lâm Xuyên.”
Vương Giác nói, rồi hít sâu một hơi và lập lại: “Tên cậu là Lâm Xuyên.”
“Tôi không nhớ rõ họ của cậu.”
“Lâm Xuyên…” Hồ Lô thì thào: “Sư nương, anh tốt quá.”
“Cũng hợp với hoàn cảnh lắm.” Cậu nghĩ đến con đường nước trước mắt: “Cám ơn anh.”
Lý Vi ở cạnh bên đang dùng hết sức giữ chặt tay cậu.
“Anh biết không…” Cậu níu tay áo Vương Giác: “Sư phụ tôi xưa nay, chưa từng để tâm tới người nào như vậy cả.”
“Có lẽ anh không biết trước đây anh ấy là người thế nào đâu…” Hồ Lô gắng gượng mỉm cười: “Sau khi gặp anh, mới thấy trong mắt anh ấy có ánh sáng.”
“Gặp tôi…” Vương Giác lẩm bẩm.
“Đúng vậy, gặp anh… sớm hơn anh nghĩ… đúng…”
Sớm hơn anh nghĩ?
“Từ lúc bắt đầu… đảm nhận…”
Đảm nhận…
Cậu nói vậy, chẳng lẽ trong lúc y còn là người thực vật…
Vương Giác nhíu mày, lẳng lặng nhìn cậu rồi ngơ ngác nhìn sang Lý Vi.
Lý Vi vẫn giữ nguyên vẻ hững hờ vốn dĩ.
“Hai anh nhất định phải sống thật tốt…” Cậu nhắm mắt lại: “Kết hôn nhớ đốt bánh kẹo cưới cho em…”
Cánh tay đang níu tay áo bất chợt rơi xuống, và cậu không còn phát ra tiếng động nữa.
“Hồ Lô, Hồ Lô.” Vương Giác lắc lắc vai cậu, trông thấy cậu không có phản ứng gì song cũng không xác nhận mạch đập.
Cậu không thể chết được.

Ít nhất phải chờ đến lúc tôi cho cậu biết tên thật của cậu là gì.
Y thở hổn hển đứng dậy.
“Khôi Kình nói muốn nói chuyện riêng với tôi, mọi người không một ai được đến gần.” Y ngoái đầu nhìn Lý Vi, cân nhắc một chút rồi nói: “Đặc biệt là anh.”

“Được.”
Nghe thấy anh thoải mái trả lời, Vương Giác hơi bỡ ngỡ.
Lý Vi thả cánh tay Hồ Lô ra, trên mặt không hề gợn sóng: “Có điều chờ tôi một chút.”
“Có chuyện gì?”
Lý Vi đứng dậy, bước tới khoác tay ôm y vào lòng.
Vương Giác hơi ngỡ ngàng, tưởng chừng có lẽ sự vụ của Hồ Lô đã đả kích anh nặng nề, y bèn chớp mắt, cũng vờ vịt vương tay vòng qua người anh.
“Anh chờ em, em sẽ quay lại.” y an ủi anh.
Lý Vi đặt cằm trên bả vai y và cười khẽ bên tai y: “Ôm chắc vào nhé.”
Đùngg —
Một tiếng nổ khác vỡ oà, Vương Giác đứng không vững bèn siết chặt vòng eo người đối diện, ngã cả người vào ngực anh.

Lý Vi lùi về sau một bước rồi chống chân là đứng vững lại, thậm chí đầu ngón tay còn nhẹ nhàng xoa lưng y.
Sau khi không khí ổn định trở lại, y ngoái đầu nhìn thì thấy đã không còn con đường nào dẫn vào quảng trường nữa, có vài viên đá rơi xuống mà thinh lặng như rơi vào vực thẳm hun hút.

Đam Mỹ Sắc
Quả bom cuối cùng đã bị Lý Vi kích nổ.
Khối đá chữ nhật nay đã bị cô lập hoàn toàn, những đứa trẻ kia đứng ngẩn ngơ mờ mịt nhìn vách đá dưới chân.

Khối đá bị cô lập không còn điểm tựa liền chao đảo, lung lay như một chiếc bập bênh khổng lồ.
“Anh điên rồi… Những đứa trẻ kia sẽ không trở về được nữa.” Vương Giác hoảng hồn nói.
“Em quay về là được.” Lý Vi hôn lên vành tóc y và cắm một khẩu súng bên hông y, đó là khẩu súng anh đưa lần trước.
“Đi thôi nào, tôi chờ em.”
– Hết chương 50 –.