Ăn Vạ Chị Đại

Chương 10






Edit: Lafite
Phỉ Minh Sâm nhìn khắp nơi, thấy ba lô của mình rơi bên cạnh mấy trụ sắt rỉ sét thì lấy tay che bên trái bụng đi qua. 
Thiếu niên khom người ngồi trên trụ sắt, ánh mặt trời xuyên qua song sắt phản chiếu vào, rọi vào trên mặt cậu, chiếu sáng đôi môi trắng bệch cùng với cái trán toát mồ hôi.
Cậu hít một hơi thật sâu, mở ba lô ra, tuỳ tiện ném côn điện vào, rồi kéo khoá lại.
Chỉ là, khi khoá kia kéo lên được một nữa chỉ còn một khe hở cỡ một bàn tay có thể với vào, cậu lại đè vào bụng, cảm giác được lòng bàn tay dính ướt, sắc mặt cậu càng tái nhợt hơn nữa.


Bình tĩnh chờ thêm một lúc, quả nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân.
Cậu ngẩng đầu nhìn lại thấy được một cô gái mặc quần dài áo T- shirt màu trắng, tóc ngắn, dẫm lên ánh chiều tà đi vào.
“Phỉ Minh Sâm!” Lục Tịnh An chạy vào nhà xưởng, đôi mắt đảo qua đã thấy được cậu.

Thiếu niên mặc đồng phục màu trắng xanh, ngồi trên mấy trụ sắt rỉ sét. Sắc mặt cậu tái nhợt, trên má với khoé môi có vết bầm.
Nhà xưởng ngổn ngang rải rác các loại phế liệu, trên đất rõ ràng có dấu vết đánh nhau, nhưng ngoại trừ cậu ta, Lục Tịnh An không thấy ai khác nữa.
Chẳng lẽ Liên Vũ biết cô lại đây, đánh xong bỏ chạy lấy người?
Cô cắn răng, mắng thầm trong lòng một tiếng, vọt về hướng Phỉ Minh Sâm. 

Phỉ Minh Sâm cứ bình tĩnh ngồi đó, đôi mắt vẫn luôn quan sát đến cô.

Lúc này cánh tay cậu khẽ nhúc nhích, vạt áo khoác trên cổ tay cậu rớt xuống, thành công che khuất vết thương trên cổ tay.

Mà một cánh tay khác yên lặng vói vào trong ba lô.
Thật ra cậu không muốn chuyện này có liên quan tới Lục Tịnh An, dẫu sao đối với cô gái này, trong lòng cậu vẫn có chút cảm giác không nói được….
Lục Tịnh An không phát hiện ra động tác nhỏ của cậu, nhưng thấy được trên đất có một con dao nhỏ có dính máu.
Trong lòng cô căng thẳng, có dự cảm không lành, nhíu mày đánh giá cậu, hỏi: “Cậu bị thương?”
Phỉ Minh Sâm nhìn lại cô, có chút không xác định lắc đầu.
Ánh mắt Lục Tịnh An nhạy bén phát hiện ra điểm bất thường, cô duỗi tay vén lên áo khoác trên đồng phục học sinh, thấy được vết thương cậu đang che giấu.

Chỉ thấy thiếu niên gắt gao che lại phần bụng bên trái, máu đỏ tươi thấm ra kẽ hở của ngón tay, nhuộm đỏ lớp áo lót, cô nhìn mà thấy giật mình.
Lục Tịnh An hít một hơi khí lạnh, cô nhìn miệng vết thương, vẻ mặt xanh mét nói: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Nói xong, cô làm ra vẻ muốn đỡ cậu đứng lên.
Phỉ Minh Sâm do dự nhìn cô vài lần, bị hành động của cô làm cho phát ngốc.
Chẳng lẽ… đám lưu manh kia thật sự không phải do cô sai khiến? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng cậu lại có chút nhảy nhót.
“Cộc --- cộc --- cộc---”
Đúng lúc này, trong nhà xưởng bỏ hoang bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân giòn giã.
Phỉ Minh Sâm hơi nhúc nhích, bàn tay mới vừa buông côn điện ra lại lần nữa nắm chặt.
Mà Lục Tịnh An cũng buông cậu ra, ánh mắt mang theo chút tàn nhẫn nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Cô tưởng Liên Vũ đi rồi còn quay lại, thế nhưng khi cô nhìn thấy bóng dánh xuất hiện ở cửa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thay thế bằng vẻ mặt giận dữ.
“Mạc Xảo Xảo, không phải tôi đã nói đừng tới sao?”
“Chị An, chị tìm được Phỉ Minh Sâm?” Cô gái đứng ở cửa ngó dáo dác, thấy được cô không khỏi vui vẻ.
Mạc Xảo Xảo lộc cộc chạy tới, không hề bị dáng vẻ giận dữ của Lục Tịnh An dọa dẫm.
Cô ta biết chị An là lo lắng cho an toàn của cô, nhưng tận sâu trong lòng có cảm giác áy náy, thực sự làm cho cô không có cách nào yên tâm thoải mái đi về nhà.
Chẳng qua cô vừa mới liên hệ với Liên Vũ, biết bọn người Liên Vũ đã bị chị An dọa bỏ chạy, cho nên mới đánh liều đi vào.
Thấy Phỉ Minh Sâm bình yên vô sự, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng mà rất nhanh cô phát hiện có chuyện không đúng.

“Phỉ Minh Sâm, cậu ổn không... a------- Thật nhiều máu!!!!!”
Lúc nhìn đến trên tay cậu ta là máu cùng với thanh đao nhỏ kia, Mạc Xảo Xảo hét lên một tiếng, tiếp theo chân mềm nhũn trượt xuống ngồi trên đất.

Cô nhìn dáng vẻ máu tươi đầm đìa của cậu, sợ tới mức nước mắt lập tức chảy ra.
Lục Tịnh An nhìn thấy cô ta khóc, không khỏi bĩu môi, vẻ tức giận trên mặt thật ra đã thu lại một ít, có điều trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Cô gái nhỏ này, ngày thường lá gan cũng không phải nhỏ như vậy, còn bây giờ cứ thế bị dọa đến khóc?
Cô nhìn về phía Phỉ Minh Sâm, nhớ tới mấy hôm nay Mạc Xảo Xảo liên tục nhắc đến cậu ta trước mặt cô.
Chẳng lẽ cô bạn này vừa ý tên nhóc này? Cho nên mới căng thẳng như vậy?
Lục Tịnh An cau mày, chịu đựng sự bực bội không thể giải thích được, duỗi tay giữ chặt tay Phỉ Minh Sâm, chuẩn bị đưa cậu ta đến bệnh viện trước rồi tính sau.
Phỉ Minh Sâm không có tâm tư đi an ủi Mạc Xảo Xảo, bị Lục Tịnh An kéo đi, cậu cũng buông vũ khí, mượn lực đứng dậy.

Thế nhưng ngay trong lúc này, liền nghe được Mạc Xảo Xảo đứng bên cạnh vừa lau nước mắt vừa khóc ròng nói ra lời nói làm chấn động người khác:
“Huhu, xin lỗi Phỉ Minh Sâm… đều do tôi không tốt, đều do tôi lỡ miệng nói với Liên Vũ, nói chị An thích cậu, cho nên cậu ta mới có thể kéo người đi đánh cậu… huhu xin lỗi, đều là tôi sai...”
Cô không nghĩ tới cái tên trứng thúi Liên Vũ kia lại gian xảo như vậy, không biết mọc ra từ chỗ nào, vừa thấy mặt cô đã hỏi cô có phải Lục Tịnh An thích Phỉ Minh Sâm hay không, cô đáp lại một câu theo bản năng là: cậu làm thế nào biết được.
Kết quả tên kia lập tức nổi giận đùng đùng chạy đi, cô thì trở thành kẻ chỉ điểm không tồi, nếu không thì hôm nay sao phải chơi cho xong Phỉ Minh Sâm.
Tận đáy lòng Mạc xảo xảo vừa vội lại vừa sợ, nước mắt cứ thế mà chảy ra.

Song lời này của cô, giống như một quả bom nặng ký, làm cho Lục Tịnh An cùng Phỉ Minh Sâm đồng thời sửng sốt.
Hai người, một ngẩng đầu, một cúi đầu, ánh mắt giao nhau, bởi vì khoảng cách quá gần, bọn họ phảng phất có thể nhìn thấy ảnh ngược của nhau trong mắt đối phương.

Thời gian giống như dừng lại.
Mi mắt Lục Tịnh An khẽ run lên, đột nhiên giống như bị điện giật, mạnh mẽ buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay của thiếu niên kia, lùi về phía sau một bước.
Mà Phỉ Minh Sâm bị ngồi lại lần nữa, vẻ mặt hơi đờ ra.
“Mạc Xảo Xảo, mày nói hươu nói vượn gì đó?”
Sau một hồi yên lặng, trong nhà xưởng bỏ hoang vang lên tiếng gào cùng âm thanh thở hỗn hễn của Lục Tịnh An.
Mạc Xảo Xảo nhìn dáng vẻ “thẹn quá hóa giận” của cô, bỗng nhiên ý thức được mình đã nói lỡ lời.
“Xin lỗi, xin lỗi, là em nói hươu nói vượn!”
Cô ta lại nhìn về phía Phỉ Minh Sâm, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy với hối lỗi, “Huhu, Phỉ Minh Sâm, xin lỗi cậu, là do tôi bị Liên Vũ gạt...”
Phỉ Minh Sâm lắc đầu, cậu che miệng vết thương lại, sắc mặt càng tái nhợt hơn, song lúc ngẩng đầu nhìn Lục Tịnh An, ánh mắt lại có chút tỏa sáng.
Lục Tịnh An… thích mình?
Cô gái trong mắt cậu, nhẹ nhàng thở dốc, bởi vì tức giận mà gương mặt trắng nõn có hơi đỏ lên.
Phải chăng trừ giận dữ, còn có… vài phần thẹn thùng?
“Nhìn cái gì mà nhìn?!”
Nhận ra cậu ta đang nhìn mình, Lục Tịnh An không khỏi hung hăng trừng mắt lườm một cái, vẻ mặt hung dữ.
Phỉ Minh Sâm rất thức thời lắc đầu, rồi cúi đầu nhìn dưới đất, che dấu đôi môi đang sắp không nhịn được mà muốn cong lên.
Tuy rằng cậu ta cúi đầu, nhưng Lục Tịnh An đã chú ý tới sắc mặt hỏng bét của cậu ta.
“Mẹ nó!” Cô khẽ chửi một tiếng, nhưng cảm xúc vẫn bình thản.
Mặc kệ nguyên nhân gây ra là gì, Phỉ Minh Sâm đều là người bị hại vô tội xui xẻo nhất, việc khẩn cấp trước mắt là nhanh chóng đưa cậu ta đi bệnh viện, bằng không xảy ra chuyện gì cô với Mạc Xảo Xảo đều không gánh vác nổi.
“Xe taxi chờ ở bên ngoài.”
Cô nói xong, cầm ba lô của cậu ta lên, đeo trên người, rồi mới bắt lấy cánh tay cậu ta kéo lên.
Thời điểm cô cầm ba lô lên, trong lòng Phỉ Minh Sâm nhảy dựng.
Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, lúc cậu ta đứng lên tựa vào vai cô, liền thuận tay kéo khóa ba lô lên hết.
Lục Tịnh An bĩu môi, cảm thấy người này quả thật là con rùa lông.
Cô dìu cậu ta, đi ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang.
“Chị An………” Mạc Xảo Xảo muốn giúp đỡ.
Song vừa mới đi được hai bước, đã bị Lục Tịnh An trừng mắt liếc lại, đành phải dừng bước chân lại.
“Hiện tại chị không muốn nhìn thấy mày, mày lập tức trở về nhà cho chị!”
Nhìn vẻ mặt đáng sợ của cô, Mạc Xảo Xảo đứng tại chỗ không biết làm sao.

Phỉ Minh Sâm giải vây giúp cô ta, “Cậu giúp tôi kéo xe đạp về bãi xe ở trường với?”
Mạc Xảo Xảo quả thực cảm động muốn chết, cô hại cậu ta thảm đến như vậy, cậu ta lại còn nói chuyện giúp cô, bạn học Phỉ đúng là người tốt! Giống như chị An vậy!
Lục Tịnh An trợn trắng mắt, nhỏ giọng hung dữ với cô ta: “Đừng có để cho bản thân bị té, đợi ngày mai đến trường chị xử mày sau!”
Ngay cả khi nói lẫy, đều mang theo sự quan tâm rõ ràng với Mạc Xảo Xảo.
Phỉ Minh Sâm có chút ngoài ý muốn nhìn cô, còn Mạc Xảo Xảo đã nhanh chóng lau sạch nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu thật mạnh.
***
Xưởng bỏ hoang cách xa vị trí taxi đang đợi. Trên đường lồi lõm gồ ghề, lại rải rác một ít phế liệu, thật không dễ đi.
Lục Tịnh An dìu Phỉ Minh Sâm, tuy có sốt ruột, song vẫn hết sức chú ý con đường dưới chân.
Phỉ Minh Sâm tựa vào đầu vai thiếu nữ, chú ý đi theo bước chân của cô.
Một mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể mềm mại của thiếu nữ truyền đến, chui vào mũi cậu ta, rất nhẹ, lại rất dễ ngửi.
Có lẽ là hương thơm của sữa tắm?
Phỉ Minh Sâm nhìn đường đất dưới chân, hơi hơi mê mang.
Thật ra không phải là cậu không đi nổi, cậu lại không phải người có tính cách phiền phức, thế nhưng ở thời khắc này, cậu lại yên tâm thoải mái ăn vạ trên người của người ta như vậy?
Càng không nói đến, đối phương lại là một cô gái.
Cậu lại nhớ tới lời nói của Mạc Xảo Xảo, cô ta nói Lục Tịnh An thích cậu.
Ý nghĩ cùng nhau này, làm cho khóe môi cậu không nhịn được lại cong lên.
Lần này, cậu không nhịn nữa, dù sao cậu cũng đang cúi đầu, Lục Tịnh An không thể nhìn thấy.
Đó là một loại tâm tình rất kỳ quái, không nói rõ được, làm cho cậu không tìm ra được từ ngữ để hình dung.
Thế nhưng cậu hơi hoài nghi, Lục Tịnh An thật sự thích cậu sao?
Nếu thật giống như lời nói kia, vậy thì lúc trước sao cô lại có địch ý với cậu? Chẳng lẽ là… cô ấy thẹn thùng?
Phỉ Minh Sâm lại nhịn không được nghiêng đầu, lén lút nhìn về phía Lục Tịnh An.
Từ góc độ của cậu, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của nữ sinh, cô có một làn da trắng tinh tế như sứ, lông mi dài và dày, được ánh hoàng hôn nhuộm thành màu cam nhạt.
Trước mắt cậu, hiện lên lần gặp mặt đầu tiên, vẻ mặt thiếu nữ khó chịu trừng mắt nhìn dáng vẻ của cậu.
Thật ra thì ngũ quan Lục Tịnh An rất tinh tế xinh đẹp, chỉ là khí chất cùng với ánh mắt quá mức sắc bén, lại luôn ăn mặc kiểu trung tính, nên làm cho người ta rất dễ bỏ qua sự xinh đẹp của cô ấy.
Có điều không phải không có thời điểm nhu hòa…..
Cậu nhớ lại, cô ngồi bên cạnh cậu, đầu gối lên cánh tay, dáng vẻ nhắm mắt ngủ yên ổn.
Phỉ Minh Sâm hơi cong khóe môi, ánh mắt lại lần nữa dừng trên mặt nghiêng của thiếu nữ gần cậu trong gang tấc.
Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên cậu dựa gần cô ấy như vậy, giống như chỉ cần gần thêm một xíu nữa, một xíu nữa…
“Cậu đang làm gì?”
Lục Tịnh An nghiêng đầu, cùng với cậu bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi của hai người gần như đụng vào nhau.