Anh Biết Gió Đông Đến Từ Đâu

Chương 8: Góc nhìn của Lý Bắc Thần (p1)



Lý Bắc Thần vốn là vị hôn phu được đính ước từ nhỏ với Hạ Nhiễm Tuyết. Hai gia tộc Lý-Hạ có truyền thống hợp tác lâu đời, cùng nhau phát triển trong lĩnh vực điện tử và thương mại, trở thành một khối vững chắc dường như không thể lung lay. Cũng bởi vậy, Hạ Tuyết Nhiễm cùng Lý Bắc Thần là cặp thanh mai trúc mã được bao người ngưỡng mộ.

Ấn tượng của Lý Bắc Thần trong mắt người khác là một anh chàng đẹp trai nhưng ngỗ ngược. Những việc như đánh nhau, đua xe, hút thuốc anh đều đã thử qua. Không chỉ vậy, anh còn thay bạn gái như thay áo. Trung bình, mỗi tháng anh thay 2 người bạn gái, không cô gái nào ở được với anh quá 2 tháng. Ngỗ nghịch là vậy, nhưng vẫn có hàng ngàn cô gái thèm muốn, sẵn sàng dâng mình cho anh. Nhiều người đi qua cuộc đời anh như vậy, nhưng ai cũng biết, người Lý Bắc Thần thực sự yêu duy nhất chỉ có một người- Hạ Nhiễm Tuyết, cô tiểu thanh mai của anh.

Lần đầu Cố Bắc Thần gặp Hạ Tuyết Nhiễm, cô mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, đôi mắt long lanh như ánh sao trời. Ông nội anh dẫn anh tới trước mặt cô, nhẹ giọng giới thiệu:

- Đây là vị hôn phu tương lai của con đó.

Sau đó, anh nghe thấy thanh âm trong trẻo của cô bé trước mặt vang lên:

- Rất vui được gặp anh, em là Hạ Nhiễm Tuyết. Anh tên là gì ạ.

- Cố Bắc Thần. Anh buông 3 chữ lạnh nhạt, nhưng tai đỏ lên một khoảng lớn.



Đó là lần đầu tiên anh gặp cô, cũng là lần duy nhất anh trúng tiếng sét ái tình. Kể từ khi đó, anh đã thầm nhủ, người có thể sánh bước bên anh chỉ có thể là Hạ Nhiễm Tuyết cô, không thể là ai khác.

Sau lần gặp gỡ đó, Hạ Nhiễm Tuyết rất hay tới nhà Lý Bắc Thần chơi. Cô thường tâm tình cho anh những câu chuyện thường nhật, đánh những bài hát mình tự sáng tác rồi mỉm cười nhìn anh.Những lúc như vậy, Lý Bắc Thần chỉ ngồi chăm chú ngắm nhìn cô, đôi mắt của cô trong veo như hồ nước mùa thu, cái miệng nhỏ nũng nịu trông rất đáng yêu.

Một người ngỗ nghịch như Lý Bắc Thần khi gặp được chân ái của đời mình lại có thể thay đổi đến mức không ai có thể tin nổi. Hạ Nhiễm Tuyết vốn là học sinh ưu tú, có thành tích học tập rất tốt. Cô luôn đứng trong top 3 toàn khối, được thầy cô kì vọng đỗ vào Thanh Hoa. Một người ham chơi như Lý Bắc Thần vậy mà đặt ra mục tiêu mà mình chưa bao giờ nghĩ đến, đỗ Thanh Hoa, chỉ để được học cùng ngôi trường với cô. Hạ Bắc Thần không còn chơi bời, đua xe tiêu khiển, anh chú tâm hết sức vào học tập, thậm chí có đêm anh học đến mức nhập viện. Anh nỗ lực như vậy chỉ để xứng đáng với người mình yêu.

Cuộc sống của hai người cứ trôi qua êm đềm như thế, anh và cô như hình với bóng, rất ít khi tách ra. Hai người cùng đến trường, cùng học tập, cùng chơi đàn, cùng luyên thuyên những mẩu chuyện nhỏ. Khi đó, Lý Bắc Thần tưởng rằng mọi thứ sẽ mãi như vậy, cho đến một ngày Cố Nam Phong xuất hiện.

Có một hôm, anh phát hiện ra Hạ Nhiễm Tuyết bỏ thư tình vào tủ sách của một người đàn ông. Kể từ hôm đó trở đi, ai cũng biết thiên kim duy nhất của Hạ gia yêu thích một tiểu tử nghèo, phải dùng học bổng để vào trường. Mọi người cứ ngỡ, mà chính anh cũng tưởng rằng tình cảm giữa hai người không thể bị ai xen vào. Cho đến hôm đó, cô kể với anh về Cố Nam Phong, trong mắt tràn ngập ôn nhu trìu mến, anh biết được, thì ra mình đã thua rồi. Sau đó, anh che giấu đi tình cảm của mình, tuy rằng vẫn đi theo cô như thường nhật, bởi anh nghĩ rằng cô đối với Cố Nam Phong chỉ là yêu thích nhất thời, gặp dịp thì chơi. Nhưng khi nhìn thấy cô lẳng lặng nhìn Cố Nam Phong chơi bóng, khi cô đưa ô cho Cố Nam Phong khi trời mưa, Lý Bắc Thần ngày càng có cảm giác bất an. Anh trấn tĩnh bản thân rằng đối với sự lạnh nhạt của tiểu tử kia cô sẽ nhanh bỏ cuộc, thế nhưng đợi qua một tháng, một năm cô vẫn nhiệt huyết chân thành như thế. Tình cảm của hai người vốn không thể chứa một người nào khác, nay lại vì một người đàn ông mà nứt vỡ. Số lần cô đi học về cùng anh ngày càng ít, sau này anh mới biết đó là vì cô bận đi làm thêm cùng chỗ với Cố Nam Phong. Rõ ràng cô là tiểu thư được yêu chiều hết mực, nay có thể vì một người đàn ông mà hạ mình xuống cùng cực.

Lý Bắc Thần bắt đầu lo sợ, anh không muốn mất cô. Để đánh đổi cái quay đầu nhìn lại của cô, anh cố gắng từng chút một, lo được lo mất, thậm chí còn hận không thể moi tim gan ra cho cô nhìn thấu. Sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng anh quả quyết đưa ra một quyết định dũng cảm nhất đời mình, anh quyết định sẽ tỏ tình với cô. Đêm hôm đó, cả đêm Lý Bắc Thần không ngủ vì hồi hộp. Chiều ngày hôm sau, anh vẫn đợi cô đi học về như thường lệ. Anh đi theo sau cô gái nhỏ của mình, dáng người cô nhỏ nhắn như bị ánh tà dương nuốt chửng. Lý Bắc Thần vò đầu bứt tai, sau đó khẽ cất giọng:

- Anh thích em, đã từ rất lâu rồi anh vẫn luôn thích em.