Ảnh Đại Diện Là Tôi, Không Vừa Ý À

Chương 44: Anh còn được nhìn nữa không?



Đang kéo áo nửa chừng thì bất thình lình tôi nghe thấy câu này, hoảng đến nỗi điện thoại cầm trong tay rơi độp xuống sàn.

Không có thời gian nghĩ nhiều, trước tiên tôi kéo áo lại đàng hoàng, sau đó đứng dậy khỏi ghế salon rồi từ từ quay đầu lại, trông thấy một người phụ nữ trạc tứ tuần, khí chất ưu nhã, nhan sắc mặn mà chậm rãi đi tới chỗ tôi.

"Chào dì... cháu là cấp dưới của Trì tổng, tới chăm sóc Mộc Mộc ạ." Tôi nơm nớp lo sợ trả lời, trong lòng tự hỏi chẳng phải Trì Thành nói dì giúp việc luôn quét dọn xong trước năm giờ chiều à? Sao giờ còn ở đây?

Vậy những gì tôi vừa làm...... đều bị dì thấy hết rồi sao?

Phắc, còn để tôi sống nữa không!

Thật muốn đào lỗ chui xuống mà.

Nhưng nhìn người này có khí chất ưu nhã thoát tục, phong thái yểu điệu, ăn mặc sang trọng, không giống người giúp việc cho lắm.

259

Tôi đứng im tại chỗ, người phụ nữ đối diện ngắm nghía tôi từ trên xuống dưới một lượt, càng nhìn càng tỏ ra vui vẻ, trên mặt xuất hiện nụ cười hiền lành đặc trưng của người trung niên, bà nói: "Ồ, con là người con trai dì yêu thầm đấy à."

"...... Dạ?" Tôi mờ mịt, con trai bà? Là ai?

260

Sau khi nói chuyện một hồi, rốt cuộc tôi đã biết người phụ nữ trung niên giờ phút này đang cầm điện thoại của tôi nói chuyện với chàng trai của tôi là ai.

Thì ra bà không phải dì giúp việc mà là mẹ ruột Trì Thành, nữ sĩ Tề Ngưng Như.

"Thật là, sao con ra nước ngoài mà không nói với mẹ một tiếng, mẹ còn đem theo bánh hạt dẻ con thích nhất đây này!" Tề Ngưng Như đang càu nhàu con trai trên màn hình.

"Lần này đi hơi gấp nên con quên nói. Mẹ đưa bánh hạt dẻ cho Tiêu Lâm ăn đi ạ." Giọng Trì Thành vọng ra từ điện thoại.



Đột nhiên bị gọi tên khiến tôi càng hồi hộp hơn, để mẹ ruột Trì Thành thấy tôi quyến rũ con bà làm tôi hóa đá nãy giờ, mặt cũng không dám ngẩng lên, chỉ muốn thời khắc xấu hổ này mau chóng kết thúc.

"Đương nhiên phải cho Tiểu Lâm ăn rồi." Tề Ngưng Như nói xong lại hỏi tôi: "Tiểu Lâm, con thích ăn bánh hạt dẻ không?"

Tôi vội vàng ngẩng mặt lên rồi mỉm cười nhìn Tề Ngưng Như, lễ phép nói: "Dạ thích ạ."

Nghe xong Tề Ngưng Như nở nụ cười hài lòng rồi hỏi tiếp: "Vậy con thích Trì Thành không?"

"Thích ạ." Tôi vội đáp.

Trả lời xong tôi mới kịp hiểu mẹ Trì vừa hỏi gì, lập tức đỏ bừng mặt.

Ý cười của Tề Ngưng Như càng thêm rõ ràng, bà quay đầu nhìn màn hình điện thoại rồi bảo Trì Thành: "Thì ra hai đứa hẹn hò rồi à?"

"Dạ, cũng chưa lâu lắm, Tiêu Lâm muốn thử trước một thời gian nên con chưa nói với ba mẹ." Trì Thành ở bên kia ăn ngay nói thật.

"Ờ, vậy con phải mau chuyển chính thức đi nhé." Tề Ngưng Như nói.

"Vâng."

"Được rồi, không nói với con nữa, để mẹ hàn huyên với Tiểu Lâm trước rồi lát nữa hai đứa lại bồi dưỡng tình cảm tiếp." Nói xong Tề Ngưng Như lịch sự trả lại điện thoại cho tôi.

Tôi ngây ngốc cầm điện thoại, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ nghe Trì Thành nói: "Tiêu Lâm, em cứ nói chuyện với mẹ anh đi, bà dễ nói chuyện lắm, khi nào xong thì gọi cho anh nhé."

"Dạ." Tôi ngoan ngoãn trả lời rồi cúp máy.

261

Thật ra khi gặp các trưởng bối tôi luôn nói năng rất khéo, nhưng khi đối diện với người phụ nữ trước mắt này tôi lại khẩn trương hơn nhiều, có lẽ vì tình huống tôi gặp bà khá là xấu hổ.

Thử hỏi ai lại gặp mẹ người yêu trong tình huống lúc nãy chứ!

May mà Tề Ngưng Như không hề nhắc gì đến hành vi vừa rồi nên tôi cũng không bất an lắm.

"Tiểu Lâm, con đừng lo, dì biết con lâu rồi." Giờ phút này Tề Ngưng Như tỏ vẻ ôn hòa thân thiện, quả thật làm tôi không còn khẩn trương nữa.

Tôi chưa kịp trả lời thì Tề Ngưng Như lại nói: "Hồi trước thấy thằng nhóc Trì Thành kia cứ nhìn chằm chằm điện thoại ngẩn người nên dì tò mò tới xem, sau đó thấy hình con."

"Dạ, chắc, chắc anh ấy vô tình xem thôi ạ!" Tôi ngại ngùng nói.

"Đâu có, nó ngắm lâu ơi là lâu, mới đầu dì còn tưởng minh tinh nào mà đẹp quá vậy, sau đó hỏi nó thì nó mới thành thật khai báo đây là người nó yêu thầm." Tề Ngưng Như vừa nói vừa nhìn tôi.

"Dạ... Lúc nào vậy ạ?" Tôi hỏi.

"Năm ngoái thì phải, dù sao từ nhỏ thằng nhóc này đã rất ù lì, dì chưa bao giờ thấy nó yêu ai cả."



"Đâu có ạ, Trì tổng tốt lắm." Thật ra tôi rất đồng ý với Tề Ngưng Như, tuy hắn ù lì nhưng chẳng qua là trong nóng ngoài lạnh thôi.

"Chỉ có bề ngoài là đáng tin cậy, có một số việc nó cứng nhắc cố chấp lắm, nói cách khác là không có đầu óc, tóm lại con thử hẹn hò với nó là đúng rồi đấy, cứ tìm hiểu cho kỹ đi." Tề Ngưng Như nói.

Nghe xong câu này, tôi không thể không cảm thán quả là mẹ ruột, hiểu rõ con mình như lòng bàn tay.

262

Sau đó Tề Ngưng Như hỏi han tôi đủ thứ, chúng tôi cứ thế trò chuyện, đúng như Trì Thành nói, Tề Ngưng Như là người rất dễ nói chuyện, vì vậy tôi không còn khẩn trương nữa mà có thể tâm sự thoải mái với bà.

Nhưng tôi không ngờ Tề Ngưng Như quá nhiệt tình, chẳng những cho tôi ăn bánh hạt dẻ mà còn vào bếp Trì Thành nấu cho tôi một bữa tối thịnh soạn, bà nói vốn định đem đồ ăn tới nấu, mặc dù tôi có phụ giúp chút ít nhưng vẫn rất ngại.

Tề Ngưng Như còn nói tay nghề nấu ăn của Trì Thành khá lắm, sau này cứ bảo hắn nấu cho tôi ăn.

Ăn cơm rửa chén xong, tôi cho Mộc Mộc vừa ngủ dậy ăn, chờ nó ăn no thì bế nó đến phòng khách, vừa vuốt mèo vừa vui vẻ nói chuyện phiếm với mẹ Trì.

Sau một buổi tối, chẳng những tôi và mẹ người yêu đã thân nhau hơn mà còn kết bạn Wechat, còn khai thác rất nhiều bí mật của Trì Thành, một loạt sự cố đáng xấu hổ hồi bé của hắn làm tôi cười không ngớt.

Đương nhiên để hiểu rõ Trì Thành hơn, tôi cũng hỏi mẹ Trì về những sở thích của hắn, điều bất ngờ là Trì Thành toàn thích ăn đồ ngọt.

Chín rưỡi tối, Tề Ngưng Như nói mình phải về, tôi cũng theo bà ra khỏi nhà Trì Thành, sau khi tiễn Tề Ngưng Như mới phát hiện mình để quên cặp hồ sơ nên lại đi lên lầu.

263

Vào nhà Trì Thành tìm một vòng mới thấy cặp hồ sơ trong phòng mèo, đúng lúc này, chuông báo "001" vang lên.

Tôi mở ra xem, là Trì Thành nhắn.

【 Trai Tám Múi 】: Bé yêu, chưa xong nữa à? Anh nhớ em lắm.

Đọc câu này tôi không nhịn được cười, ở chỗ Trì Thành chắc đã mười một rưỡi đêm rồi, thế mà vẫn còn chờ tôi.

Tôi ấn nút gọi video, đối phương nghe rất nhanh.

"Nói xong rồi à?" Câu đầu tiên của Trì Thành là như vậy.

"Dạ, đúng là mẹ anh dễ nói chuyện lắm, bà còn nấu bữa tối cho em nữa, siêu ngon luôn." Tôi nói.

"Em thích là được rồi."

"À Trì tổng, em hơi tò mò anh come out với cha mẹ thế nào vậy?"

"Mấy năm trước họ thấy anh cứ độc thân mãi nên định giới thiệu bạn gái cho anh, thế là anh trực tiếp come out luôn." Trì Thành chậm rãi nói.

"......" Có vẻ như come out rất dễ dàng, "Vậy, vậy lúc đó cha mẹ anh phản ứng ra sao?"



"Tất nhiên mới đầu cảm thấy rất kỳ quái, nhưng họ luôn tôn trọng ý kiến ​​của anh nên dần dà cũng chấp nhận." Trì Thành từ tốn nói.

"Oa, vậy là tốt rồi." Tôi xuýt xoa.

Trì Thành hỏi: "Vậy còn em? Em come out với người nhà chưa?"

Tất nhiên là come out rồi, nhưng trải nghiệm của tôi kinh tâm động phách hơn nhiều.

"Dạ, em cũng come out lâu rồi."

"Come out thế nào?"

"...... Hồi cấp ba xem gay porn bị mẹ em bắt gặp." Tôi cố nói với vẻ thản nhiên.

Trì Thành: "......"

"Haizz, em sợ muốn chết nhưng lúc đó em nổi loạn lắm, nói thẳng là em thích nam, sau đó ầm ĩ một trận với người nhà, đi bụi một ngày bị bắt về, chắc họ thấy em còn nhỏ nên muốn thay đổi xu hướng tính dục của em, nhưng cái này làm sao dễ đổi vậy được, tóm lại là sau đó người nhà em cũng từ từ chấp nhận." Tôi chậm rãi nói.

"Ừ, người nhà thấu hiểu quan trọng hơn bất cứ điều gì khác mà." Trì Thành trấn an tôi, đồng thời cũng trấn an chính mình.

"Dạ, sau này lớn rồi em mới hiểu điều đó đáng quý cỡ nào." Tôi gật đầu, hết sức đồng tình với ý nghĩ của Trì Thành.

Chúng tôi nhìn nhau thật lâu trên màn hình cho đến khi tôi phá vỡ sự im lặng này: "Ừm... Trì tổng, em về nhà đây, ở chỗ anh cũng muộn rồi, anh ngủ sớm chút đi, ngày mai tụi mình nói chuyện tiếp."

"Bé yêu, muộn rồi, em ngủ lại nhà anh đi." Trì Thành nhìn tôi chăm chú rồi nói: "Lần trước anh có mua mấy bộ đồ size em, treo trong tủ áo ở phòng ngủ anh đấy, em lấy ra mặc đi."

"Thôi ạ, không tiện lắm đâu, em về nhà đây." Tôi từ chối ý tốt của Trì Thành vì thật sự không tiện lắm, nhà Trì Thành đến công ty xa hơn nhà tôi đến công ty mười phút đi xe, nếu ngủ chung với Trì Thành thì còn được.

Nghe tôi nói xong, Trì Thành trên màn hình im lặng hồi lâu, hắn nhíu mày nhìn tôi với ánh mắt không rõ ý vị.

Tôi đang định hỏi thì Trì Thành nói: "Chẳng phải lúc nãy em nói cởi nút áo cho anh nhìn à? Anh còn được nhìn nữa không?"