Anh Trai của Nấm

Chương 23: Lâm Vũ Minh... Anh bị...Gay thật à?



#Anh_trai_của_Nấm:

#23: Lâm Vũ Minh... anh bị gay thật à?

Tôi là Mai Hương. Có một chuyện tôi cần phải nói rõ là, sau khi con bé hàng xóm hỏi tôi

"Chị Nấm thích cái anh hồi nãy hả?"

Lúc đó tôi mới biết thì ra hồi nãy mình nghe nhầm câu hỏi của anh trai. Tai hại quá, thế là cũng hiểu vì sao lão lại tỏ cái thái độ khỉ gió đó rồi, bỗng nhiên lại thấy... vui vui!

Mà hôm nay còn có chuyện vui nữa.

Anh trai tôi, Lâm Vũ Minh, chính thức được ra viện. Cuối cùng, anh trai đáng kính cũng được về nhà với tôi rồi!

Tôi, Lâm Mai Hương, hứa sẽ đối xử tốt với lão hơn, tôi hứa đó!

**

Ngày đầu tiên lão về nhà.

Cả nhà tôi chật ních người. Vâng, tôi biết, tôi biết anh tôi rất nổi tiếng và nhiều người ái mô, nhưng mà vẫn không thể ngờ... lại nổi đến mức này.

Bố mẹ tôi còn sang nhà hàng xóm chơi vì lí do: để cho bọn trẻ thoải mái T___T

Thế là mình tôi ở nhà với lão tiếp khách. Hừm!!

Một đám các chị em từ đâu vào nói xôn xao hết cả nhà tôi, lao thẳng lên phòng của lão, râm ran ríu rít.

-"Cậu thấy trong người thế nào?"

-"Thế bao giờ anh đi học lại được!"

-"Thầy Sơn bảo sẽ cho cậu làm lại mấy bài kiểm tra hóa đấy, thầy không biết cậu bị ốm như thế này!"

-"Anh không biết đâu, từ ngày chị Giang lên thay anh làm bí thư đoàn, trường mình loạn hết lên rồi, tại chỉ Giang cả nể quá!"

-"Cô Điệp kêu giờ học không có Vũ Minh, cô không có hứng dạy lắm, haha, Vũ Minh, cậu có giá lắm đấy nhé!"

-"@@$%@%[email protected]&@@%@@$"

Người này một câu, người kia một câu, kẻ nào cũng hỏi han, kẻ nào cũng vồn vã, phòng anh trai tôi, lập tức biến thành một cái chợ.

Bỗng nhiên tôi sợ, sợ lão lại đau đầu như lần ở phòng y tế. Nhưng tôi lại chẳng biết làm sao, tôi chỉ còn biết đứng ngoài phòng lão, ái ngại đau thương đưa mắt vô nhìn lão bị vậy kín hỏi han xúm xít trong phòng. Lúc lâu thấy mặt lão tái đi thật, tôi cuối cùng đành phải ra mặt.

-"Thật không phải, nhưng anh trai em cần nghỉ ngơi rồi, mọi người xuống nhà uống nước nhé!"

Thế là mấy mươi con mắt, nhìn tôi như tội đồ.

Tất nhiên, chẳng ai thèm ở lại uống nước nói chuyện với tôi, chào lão xong, họ bỏ về hết!! Lúc về, còn ráng lườm tôi thêm một cái...cháy mặt.

Haha

Lâm Vũ Minh, anh thấy chưa, anh thấy chưa hả? vì cứu anh mà em biến thành kẻ thù của cái bọn này rồi.

**

Tôi đóng sầm cửa lại, bức xúc đi vào nhà, vừa đi vừa làu bàu:

-"Ờ, lườm, lườm, lườm cái con khỉ, đúng là mấy bọn dại trai, xí, xí, xí!"

Lão đứng ngay trước cửa, nhìn thấy tôi cau có như vậy, bỗng nhiên lão cười, cười thật luôn đó, cất giọng hỏi tôi:

-"Nấm...không thích anh nói chuyện với họ à?"

Tôi tất nhiên thật thà trả lời:

-"Không, tất nhiên là không rồi, thậm chí ghét nữa là đằng khác, bọn họ thật phiền phức mà!"

Nghe tôi nói xong, nét cười trên mặt lão càng rõ rệt, tâm tình lão hình như tốt lên:

-"Nấm không thích... anh cũng không thích, chi bằng, lần sau có người đến, em cứ... đuổi khéo người ta về!"

Đó, các bạn nghe rõ chưa, các bạn thấy anh trai tôi chưa, trông thì hiền thế, chứ thực ra phũ phàng không ai bằng!

Nói vậy chứ, tôi vẫn gật đầu liền, tôi nào dám để lão tiếp tục ngồi với mấy người như vừa rồi, tôi e, chỉ hết ngày hôm nay, anh trai đáng kính của tôi lại đi nhập viện lại vì...xuất huyết não.

Lão đang vui hay sao, bỗng nhiên... xoa đầu tôi:

-"Nấm của anh... ngoan quá!"

Đây, đây, chính là anh trai tôi này, anh trai tôi đã quay trở lại rồi này! Chào mừng anh về với loài người, Lâm Vũ Minh của em.

Tự nhiên thấy vui vui, chủ động vòng tay thật chặt qua eo lão, à, tôi lùn lắm, tay tôi vòng đúng qua bụng anh trai thôi, thế là rúc mặt vào ngực lão, cười khả ố:

-"Cuối cùng anh cũng quay trở lại với loài người rồi, Lâm Vũ Minh, em mừng quá!"

Cả người lão... cứng đờ trước cái ôm bất ngờ không hẹn trước của tôi, phải, bất ngờ là đúng thôi, đến cả tôi cũng bất ngờ mà:)

**

-"Vũ Minh, Vũ Minh có nhà không hả bé?"

Đám người tiếp theo lại không phải con gái, mà toàn là con trai, toàn bạn thân trên trường của lão, tôi còn nhớ mặt, thế rồi, chẳng dám đuổi họ về, tôi phải mở cửa cho cả đám vào.

Nhưng mà, anh trai tôi đúng là đóng cửa bế quan thật, tôi lên gõ cửa chẳng thấy lão nói gì, mở cửa ra thấy lão ôm gối ngủ rồi, lại không dám phiền. Thế rồi đơn phương độc mã.... Tiếp khách.

Mà kể, đám người này cũng vui cơ.

-"Bé con nhà Vũ Minh cũng dễ thương quá nhở?"

Tôi cười tít mắt.

-"Bé có người yêu chưa?"

Tôi lắc đầu bối rối.

-"EM chưa!"

-"Thằng Vũ Minh nó có hay bắt nạt bé không?"

-"Có, em toàn bị Vũ Minh bắt nạt thôi, anh trai em là người xấu!"

Tôi gật đầu, giả dối, lão mà biết tôi đi nói xấu lão thế này thì.... Hahaha.

Có anh trai kéo tôi lại, thì thào vô tai:

-"Nói cho bé nghe một bí mật này nhé, Vũ Minh nhà bé...bị gay đó!"

Giật mình!!!

Bị gay, hahaha, thật á, anh trai đáng kính của tôi ơi, anh ăn ở thế nào mà để bạn bè bảo anh bị gay thế này? Tôi thấy cái chủ đề này hấp dẫn quá, thề rồi chụm đầu buôn chuyện, nói xấu anh tôi.

-"Thật hả? Sao em ở lâu vậy mà không biết nhỉ?"

-"Thật..thật đó, haha, trong lớp, nó chỉ chơi với mấy đứa bọn anh thôi, nó không chơi với...con gái, Vũ Minh nhà bé... ghét con gái!"

-"Có lần, anh thấy Vũ Minh nhà bé thì thầm hay là...làm cái gì đó mờ ám với thằng nào đó...trong nhà vệ sinh đó, haha!"

Nói xong, cả đám cười vui như hội, tôi méo xệch cả mặt. Chẳng hiểu sao, nghe rợn rợn trong lòng.

Bạn lão càng kể, càng hăng máu, kể ra bao nhiêu dẫn chứng, tôi nẫu hết cả lòng. Chẳng cười theo họ được nữa.

Lâm Vũ Minh, là thật sao?

**

Bọn bạn lão về hết, tôi tha thẩn lên phòng của lão, nhìn quanh, ờ, thấy gọn gàng đúng y như phòng con gái, trên cửa sổ, còn đặt một chậu hoa tigon, lão còn hay nấu ăn, đúng sở thích con gái, giấy dán tường, hình như cũng màu hồng hay sao ấy, đúng là con gái, rồi cái gì kia, haha, tôi nhìn thấy trong ngăn kéo lão, một....cái váy.

Tôi đứng hình, Lâm Vũ Minh, thì ra, anh là....T____T

-"Nấm đang tìm gì vậy?"

Tôi giật mình, "anh trai" đáng kính của tôi đã dậy từ bao giờ, bỗng nhiên, cái câu hỏi trong đầu cứ quẩn quanh nãy giờ không biết sao tự nhiên lại phụt ra không kiểm soát được, tôi hỏi lão, đầy ngây thơ:

-"Lâm Vũ Minh...anh bị...gay thật à?"

-"Sao???"

Còn.....

Ծ