Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 15



Editor: Yuu
Đàm Thiên cũng không tỏ vẻ cợt nhả nữa, ngữ khí hiếm khi thấy nghiêm túc như vậy: “Khụ khụ, được rồi, được rồi, không náo loạn nữa.” Nói xong đẩy ghế ra đứng dậy: “Uống rượu thôi, uống rượu thôi.”

Cậu ta tiếp tục nói: “Tất cả mọi người đều là bạn học của nhau. Sau này hưởng vinh hoa phú quý chớ đừng quên nhau. Tôi tuy là một thằng con trai thô lỗ, không biết nói mấy lời tốt đẹp gì, cho nên cũng không có nhiều điều để nói, rượu ở trong ly tôi sẽ uống hết, các cậu thế nào cũng được.” Nói xong ngẩng đầu lên uống sạch rượu trong ly.

Mọi người đều sôi nổi đứng lên hò reo, cạn ly uống với nhau.

Uống xong rồi ngồi xuống.

Tường Tử ở một bên ồn ào nói: “Đàm Thiên, vì bông hoa của lớp mày Tiểu Thiên Nga cũng đang ở đây. Hay là để anh em cho mày một cơ hội nhé.” Ngữ khí tràn ngập sự thần bí, còn nhướng mày với Đàm Thiên.

Mọi người trong phòng nghe vậy đều dựng lỗ tai lên nghe ngóng.

Chỉ có Vân Khê trong lòng khẽ lộp bộp một chút.

Tường Tử nói: “Cho mày một cơ hội, uống rượu giao bôi với Tiểu Thiên Nga của lớp mày, trở thành cô dâu của mày đêm nay, thỏa mãn ước nguyện của một con cẩu độc thân như mày.” Nói xong còn giả vờ hỏi Vân Khê: “Em gái, em cho nó chút mặt mũi đi.”

Từ trước đến nay Vân Khê chưa từng bị người khác đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy, nhất thời ngồi sững sờ tại chỗ.

Các nam sinh trong phòng bắt đầu phát ra những âm thanh ồn ào.

Còn có người trực tiếp ngồi ở chỗ gõ chén đũa, hét lớn: “Rượu giao bôi! Rượu giao bôi!”

Vân Khê xấu hổ cắn môi.

Đàm Thiên bị mọi người làm cho không thể rút lui được. Cậu ta cúi xuống rót đầy ly rượu đưa cho Vân Khê, thì thầm vào tai Vân Khê, nói: “Em gái, cho anh chút mặt mũi, thiệt thòi cho em rồi.”

Trong giọng nói đều là lấy lòng.

Vân Khê không lên tiếng, cũng không cầm ly rượu lên.

Ly của Đàm Thiên cũng được rót đầy, chỉ là lần này rượu trong ly lại là rượu trắng.

Mọi người trong bữa tiệc đều ồn ào cả lên, tiếng ồn ào như đánh trống vào màng nhĩ Vân Khê. Cô không uống rượu, nhưng gương mặt đều đỏ ửng cả lên, đỏ hồng như được đánh phấn. Ánh đèn chói lói trong phòng chiếu xuống, người khác còn cho rằng cô chỉ là đang ngượng ngùng.

Thật ra, Vân Khê không chỉ cảm thấy xấu hổ mà còn thấy tức giận nhiều hơn.

Có cảm giác như cô đang bị người khác dùng vũ nhục vậy.

Tiếng ồn ào càng tăng thêm không dứt.

Ngay khi Vân Khê nghĩ rằng cô sắp biến thành một người đàn ông mạnh mẽ buộc phải lên Lương Sơn thì một giọng nói lạnh lùng mà bá đạo từ bên cạnh cô vang lên: “Đàm Thiên, mày dám động vào thử xem.”

Trong phòng đều yên tĩnh lại, lặng như tờ.

Đàm Thiên nghe xong không tình nguyện đặt ly rượu xuống.

Trái tim như chết lặng của Vân Khê chuẩn bị rơi xuống đất, nghe xong những lời đó lại treo lơ lửng trên không.

Cô hơi quay đầu lên, liền nhìn đến đường cong sườn mặt sắc bén cùng sống mũi thẳng tắp của Sở Mặc. Cậu đang nhìn cô, trong đáy mắt tràn ngập cảm xúc đen tối không thể nhìn rõ.

Dường như là đang tức giận.

Vân Khê thấy có chút khó hiểu.

Khung cảnh im như thóc rất mau chóng bị phá vỡ.

Tường Tử nhảy ra, nói: “Ồ, là tao chưa suy nghĩ thấu đáo rồi. Mặc nhị thiếu, đừng để bụng nha.” Nói xong còn giả vờ tát nhẹ hai cái vào mặt mình.

Chỉ có ánh mắt thiếu điều muốn phụng sự Sở Mặc.

Cậu chỉ lạnh lùng nói với Đàm Thiên “Đi”, sau đó, một đám người liền tự giác cùng cậu rời đi khỏi phòng ăn của lớp Vân Khê.

Trong phòng ăn nhanh chóng trở lại vẻ vốn có của nó.

Tránh được một kiếp nạn, Vân Khê xoa trán, khẽ thở dài.

Sau khi thấy đám Sở Mặc rời đi, mọi người trong phòng lại vui cười pha trò với nhau, nhưng ánh mắt bọn họ đều tập trung hướng vào Vân Khê, mà trong ánh mắt đều là đánh giá và xem xét.

Còn lý do là vì gì, Vân Khê cũng không muốn quan tâm.

Trần Nhân ngồi bên cạnh vô cùng tò mò, hỏi: “Vân Khê, cậu với Sở Mặc có quan hệ như thế nào vậy. Cậu ta như thế mà lại ra mặt giúp cậu.”

Vân Khê nghe vậy chỉ nở một nụ cười gượng ép, nói: “Đại khái lúc trước cũng thuận tiện giúp đỡ cậu ta một vài chuyện nhỏ.”

Cho nên, xem như cậu chỉ thuận tiện báo đáp thôi.

Trong lòng Vân Khê chắc chắn như vậy.

Trần Nhân chỉ “ồ” một tiếng, cô ấy nhìn thấy sắc mặt Vân Khê không được tốt lắm, quan tâm nói: “Vân Khê, có chuyện gì với cậu vậy, mặt đều trắng bệch hết ra rồi?”

Vân Khê lắc đầu, không nói gì.

Trần Nhân cũng không để trong lòng quá lâu, cô ấy vẫn còn đắm chìm trong thế giới riêng với Sở Mặc, không thể tự mình thoát ra được: “Vừa nãy lúc nhìn Sở Mặc đứng ở bên cạnh cậu, cậu ấy thật sự rất đẹp trai. Mặc dù tớ chỉ liếc nhìn cậu ấy thôi, nhưng thật sự là đẹp trai đến muốn chảy máu mũi mà. Còn cả lúc cậu ấy bảo Đàm Thiên cấm nhúc nhích ấy, trong mắt đều tràn ngập băng giá, tớ có cảm giác giây tiếp theo hai người bọn họ có thể rút đao mà huynh đệ tương tàn.”

Nói xong cô ấy còn ái muội huých vào khuỷu tay Vân Khê, nói: “Cảm giác cậu ấy có ý tứ với cậu nha.”

Vân Khê nghe xong càng thấy đau đầu hơn.

Cô nhỏ giọng phản bác: “Trần Nhân, cậu đừng nói linh tinh, không thể nào.”

Sau đó, cô còn bổ sung thêm: “Chỉ là bởi vì lúc trước tớ có giúp đỡ cậu ta một vài việc nhỏ thôi.” Ngữ khí vô cùng chắc chắn.

Trần Nhân nghe xong, đầy mặt tiếc nuối.

Sau bữa tối, mọi người đề nghị cùng nhau đi đến KTV gần đó. Vân Khê muốn trở về sớm một chút, lại không ngờ Trần Nhân lì lợm dính người, đành phải đi cùng với bọn họ.

Ở KTV, Lưu Oánh Oánh bị mọi người ồn ào một hồi, bắt đứng dậy hát một bài.

Vì ở trong KTV nên mọi người cũng trở nên tùy tiện hơn. Có một vài nam sinh ngồi ở trong góc bắt đầu hút thuốc. Vân Khê có chút mẫn cảm đối với thuốc lá, cô đứng dậy muốn đi ra ngoài hít thở không khí.

Trần Nhân hỏi cô: “Vân Khê, cậu muốn đi đâu vậy?”

Vân Khê xua tay, nói: “Tớ đi ra ngoài hít thở không khí một chút.”

“Vậy cậu đi đứng cẩn thận nhé, mang theo áo khoác đi kẻo lạnh.” Trần Nhân đem áo khoác cùng túi xách nhỏ đưa cho Vân Khê.

Vân Khê đón lấy đồ đạc trong tay Trần Nhân. Nhân lúc mọi người đều đang chú ý vào Lưu Oánh Oánh đang ca hát, lén lút rời khỏi phòng.

Cái KTV này so với tưởng tượng của Vân Khê còn lớn hơn nhiều. Vân Khê đi theo bảng hướng dẫn một lúc lâu cũng chưa thể đi ra ngoài được.

Ngược lại lại đi tới một cái WC.

Ánh đèn trong WC có chút tối tăm. Vân Khê đi tới bồn rửa tay để rửa tay. Nào ngờ vừa quay đầu lại liền thấy Sở Mặc đang dựa lưng vào tường, một nửa gương mặt bị bao phủ bởi khói thuốc. Cậu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, trên đầu ngón tay còn cầm một điếu thuốc đang được châm lửa.

Bị khói thuốc làm cho mê mang, biểu tình trên mặt Vân Khê có chút mâu thuẫn thoáng quá, nhưng Sở Mặc có thể thấy rõ ràng.

Giây tiếp theo, cậu ném điếu thuốc đất, dùng chân di nó.

Vân Khê xoay người mở vòi nước ra rửa tay, lại dùng khăn giấy lau sạch mấy giọt nước còn đọng lại, chuẩn bị rời đi.

Cô nhỏ giọng nói với Sở Mặc đang đứng ở trước cửa như một vị thần canh cửa: “Bạn học, phiền cậu tránh ra một chút.”

Sở Mặc bật cười.

Giọng cười của cậu có hơi khàn, cậu nâng hai tay lên chạm vào tường, giam Vân Khê ở bên trong. Cậu cúi đầu, đôi mắt đen nhánh dừng trên gương mặt Vân Khê, không nói lời nói.

Vân Khê vô thức muốn lùi về phía sau, lại phát hiện chính mình đang bị kẹp giữa Sở Mặc và bức tường, không thể động đậy được.

Cô có chút phẫn nộ, vô thức cắn môi dưới, trong giọng nói dường như có chút nóng nảy: “Sở Mặc, cậu tránh ra.”

Sở Mặc cúi đầu nhìn gò má ửng hồng như được điểm phấn của Vân Khê, cậu hít một hơi thật sâu để ngửi mùi hương tỏa ra từ mái tóc của cô. Đôi môi mỏng mím lại, nhưng trong miệng lại vô lại bật ra một từ: “Không.”

Vân Khê nghe cậu nói vậy thì trừng mắt với cậu một cái: “Cậu muốn làm gì.”

“Muốn làm cậu.”

Hung hăng mà làm cậu, những lời này cậu giấu ở trong lòng.

“Sở Mặc, lưu manh!” Vân Khê nghe xong càng thấy tức giận hơn, trừng mắt nhìn cậu.

Sở Mặc nhìn cô, lại bật cười.

“Đùa cậu thôi, Tiểu Thiên Nga.” Cậu dùng đầu lưỡi liếm khóe môi: “Đừng tức giận.”

Vân Khê ngước mắt lên nhìn cậu, đôi mắt long lanh nước tràn ngập sự tức giận.

Cậu giơ tay che hai mắt Vân Khê lại: “Đừng nhìn tôi như vậy.” Ngữ khí của cậu có chút gò bó cùng khắc chế: “Tôi sợ tôi sẽ không nhịn được.”

Hơi thở dễ chịu của cậu chu du quanh chóp mũi Vân Khê, mang theo hương vị hormone nam tính nhàn nhạt. Trong lúc nhất thời làm Vân Khê có chút mông lung, cũng quên mất phải đẩy cậu ra.

Chính điều này đã tạo cơ hội cho Sở Mặc.

Hơi thở nóng bỏng cậu phả vào sườn mặt Vân Khê. Cậu cúi người xuống hôn nhanh một cái lên má cô. Làn môi ấm áp của cậu lướt qua gò má lạnh lẽo của cô, mang theo chút cảm giác tê dại, lại dừng lại ở trong tim.

Vân Khê ngây dại mất vài giây, lúc sau mới đẩy Sở Mặc ra.

“Cậu, lưu manh!” Cô hung dữ nói. Trong giọng nói tràn ngập sự tức giận sau khi bị người khác hôn một cách khó hiểu.

Cậu bất động như một ngọn núi.

Sở Mặc dùng một tay liền dễ dàng trói buộc đôi tay đang muốn vùng vẫy của cô. Vân Khê muốn tránh, nhưng cổ tay cô lại bị Sở Mặc hung hăng siết chặt lấy.

Cậu không kiêng nể gì cúi xuống một lần nữa hôn lên môi Vân Khê. Lần này cậu đã không còn thể khắc chế được như lần trước nữa, cậu lúc này như một con thú dữ muốn lao ra khỏi nhà giam, mang theo cuồng vọng và kiêu ngạo, thật mạnh mẽ hôn lên làn môi mềm của Vân Khê.

Môi răng tương giao nhau, đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng của cậu thâm nhập vào khoang miệng Vân Khê, mang theo mùi vị chanh bạc hà dễ chịu. Đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng đang cắn chặt của cô ra, đầu lưỡi ở trong khoang miệng ngọt ngào của cô truy đuổi cái lưỡi của cô.

Cho đến khi đầu lưỡi của cô bị mút đến đau, hai chân cũng mềm nhũn ra, cậu cũng không buông ra.

Vân Khê có cảm giác chính mình như nhảy vào bên trong một nồi nước sôi, chất lỏng nóng bỏng kích thích các dây thần kinh yếu ớt của cô. Sự đau nhức cùng ngứa ngáy ở đầu lưỡi làm da đầu cô tê dại đi, hai chân cũng mềm nhũn ra, thể xác cùng tinh thần đã phiêu du đi đến nơi nào rồi.

Cậu cúi người gia tăng thêm nụ hôn này.

Cho đến khi Vân Khê rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, dùng hai nắm đấm đấm vào ngực cậu, cậu mới buông tha cho cô.

Chỉ là cậu không đứng thẳng dậy mà vẫn giam cầm cô ở trong vòng tay, đắm chìm trong mùi hương của cơ thể cô.

Muốn ngừng mà không được.

Chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng.

Thật lâu sau.

“Cậu tránh ra.” Giọng nói của Vân Khê mang theo tiếng nức nở vang lên.

Lúc này Sở Mặc mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Vân Khê trong ánh đèn mờ ảo.

Hốc mắt cô đều đỏ hồng lên, cô nỗ lực nhịn không để cho nước mắt rơi xuống.

Cậu há miệng thở dốc, muốn mở miệng nói: “Tôi xin lỗi.”

Nhưng lời nói vừa đến cửa miệng lại lập tức thu hồi lại.

Ngược lại lại biến thành: “Không được cười với những thằng con trai khác.”

“Về sau không được cười với những thằng con trai khác, ai cũng đều không được.”

Chỉ có thể cười với tôi như vậy, cái kiểu dịu dàng mềm mại đó.

Nhưng lời nói vừa nói ra, không khí lập tức thay đổi.

Cậu lập tức thấy hối hận, nhưng nước đã đổ đi rồi không thể múc lại được nữa.

Vân Khê giương mắt nhìn cậu, cô cố gắng kìm chế cảm xúc của mình lại, gằn từng chữ một: “Cậu, cút, đi.”

Sở Mặc không hề dao động.

Vân Khê bị ép buộc, nước mắt cô rơi ngày càng nhiều hơn, từng giọt từng giọt rơi xuống, thậm chí một vài giọt còn rơi trên mu bàn tay của Sở Mặc. Những giọt nước mắt phảng phất như giọt dầu nóng, tích tụ lại trên mu bàn tay cậu.

Trái tim Sở Mặc thắt lại.

“Sở Mặc, xin cậu tránh xa tôi một chút, tôi không thích cậu, cậu có thể buông tha cho tôi được không.” Vân Khê khóc nức nở, trong lòng tràn đầy sự tủi thân không thể kể ra được.

Trái tim Sở Mặc càng thêm thắt lại đến đau đớn.

“Vậy cậu có muốn, thử thích tôi một lần không?” Thật lâu sau cậu mới tìm lại được giọng nói của chính mình.

Vân Khê ngẩng đầu nhìn cậu.

Cậu cúi xuống, tầm mắt dừng lại trước đôi mắt phiếm hồng của Vân Khê. Đôi mắt cậu lấp lánh như ánh sao, mang theo chút lấy lòng cùng mong chờ, phần tóc mái trên trán được cắt một cách tỉ mỉ, để lộ ra cái trán đẹp đẽ.

Trên người còn mang theo một chút mùi thuốc lá khó có thể nhận ra.

“Không.” Giọng nói của Vân Khê nhẹ nhàng vang lên. Cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu thường ngày lúc này lại thật tàn nhẫn mà cự tuyệt cậu.

Cô nói với cậu: “Sở Mặc, chúng ta không thích hợp.”

Từ trước kia đến bây giờ, cả tương lai về sau nữa, đều không thích cậu, cũng không thể thích cậu được.

Cậu không bỏ cuộc, hỏi cô: “Vì sao?”

Vân Khê hít một hơi thật sâu, đẩy cậu ra, lần này cũng không phải dùng sức quá nhiều liền thoát khỏi sự giam cầm của cậu.

Cô nói với cậu: “Sở Mặc, học tập thật tốt, sẽ có một ngày cậu gặp được người thích hợp với mình.” Mà cô ấy, không phải tôi.

Nói xong, cô lập tức chạy đi không quay đầu lại, để lại Sở Mặc đứng một mình tại chỗ.

Vân Khê không dám quay đầu lại, cô sợ chính mình sẽ không đành lòng. Nhưng mà, cô vẫn sẽ chạy, chạy xa khỏi Sở Mặc, tựa như rời đi khỏi một xoáy nước không xác định được.

Cô có con đường phải đi của chính mình, cũng chỉ có thể dựa vào chính đôi chân của mình thôi.

Sở Mặc bị Vân Khê đẩy ra, đứng yên tại chỗ.

Một lúc lâu sau.

Cậu lấy lại tinh thần, thì thầm nói.

“Chờ đó, Tiểu Thiên Nga.”