Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 246



 

CHƯƠNG 246

Nhưng khi ở trước mặt anh, cô đã quên hết những gì mình nghĩ, nên Lý Tang Du chỉ có thể mỉm cười nói: “Anh ăn chưa?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Lý Tang Du hối hận không thôi, cái chủ đề nát gì thế này? Nhưng Lục Huyền Lâm bất động thanh sắc nhìn cô, cô căng thẳng đến mức không mở miệng được.

Lục Huyền Lâm ngẩng đầu nhìn cô nói: “Vẫn chưa, cô tới đây để mời tôi ăn cơm sao?”

“Không phải vậy.”

“Có chuyện gì nói thẳng đi.” Sắc mặt Lục Huyền Lâm tối sầm lại, ngay từ đầu anh đã biết Lý Tang Du tuyệt đối là có chuyện mới đến tìm anh.

“Là … à, tôi cũng chưa ăn, hay là chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?”

Lý Tang Du nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi sắc mặt của Lục Huyền Lâm, lời đến khoé miệng lại nuốt trở vào, sau khi suy nghĩ kỹ, tốt xấu gì thì mình cũng đang nhờ người ta giúp đỡ, không phải nói chuyện trên bàn ăn sẽ tốt hơn sao?

“Cô có tiền sao?” Khóe miệng Lục Huyền Lâm hơi nhếch lên, Lý Tang Du tuy hơi ngốc nghếch, vụng về một chút, nhưng vẫn coi như công bằng.

“Không có.” Lý Tang Du chớp mắt mấy cái: “Tôi phải trả tiền cho bữa ăn của anh, truyền ra ngoài e rằng không hay. Mọi người lại không biết tôi và anh có quan hệ thế nào.”

“Đúng vậy không?”

“Đó là đương nhiên, người tình nhỏ mà, tôi sẽ làm đúng bản chất công việc của mình, cùng ăn cơm, cùng trò chuyện.”

Lý Tang Du thật sự bó tay, không vì ông cụ bên đó và cô có thể giữ được công việc của mình, thì cô cũng coi như là đi với Phật mặc áo cà sa, đi với mà thì mặc áo giấy.

“Tôi không biết có lúc cô lại nghe lời như thế.”

Nói rồi, Lục Huyền Lâm đứng dậy, lấy chìa khóa xe trong ngăn kéo ra và cùng Lý Tang Du bước ra ngoài.

Lý Tang Du chỉ biết cười cười theo theo đuôi Lục Huyền Lâm từng bước, ở nơi Lục Huyền Lâm không thấy làm cái mặt quỷ.

“Ăn đồ ăn nước T hay đồ ăn phương Tây?”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới tầng hầm để xe rồi, Lục Huyền Lâm hỏi câu này rồi mới khởi động xe.

Lý Tang Du nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, kiên định nói: “Ăn đồ nước T đi!”

Gần đây dạ dày của cô được người làm điều dưỡng, cô cũng quên mất mùi vị của những món cay nóng rồi.

Anh nói xong lại nói thêm một câu: “Đồ ăn Tứ Xuyên là ngon nhất.”

Sắc mặt Lục Huyền Lâm tối sầm lại, anh không ăn cay được.

“Không không, không, vẫn cứ là nên ăn đồ An Huy đi. Hình như anh không ăn được cay.”

“Cô còn chút lương tâm đó.” Lục Huyền Lâm cầm vô lăng, giẫm mạnh chân ga, hai người xuất phát.

Cách công ty Lục thị không xa là khu phố đi bộ sầm uất, có thể ăn uống vui chơi, nhà hàng An Huy cũng không khó tìm, Lục Huyền Lâm không thích nơi công cộng nên chọn một phòng riêng, gọi ba món mặn và một canh cũng coi như phong phú.

Không mất nhiều thời gian, các món ăn cũng theo thứ tự được dọn lên bàn, bụng Lý Tang Du đói đến mức quên mất mục đích của mình khi vừa nhìn thấy đồ ăn, nên cô bắt đầu ăn mà không nói một lời.

Gia đình cô dạy dỗ rất tốt, cô ăn uống đều nhai kỹ từng miếng nhỏ, Lục Huyền Lâm không ăn nhiều, nhưng lại thấy bát đĩa trên bàn dần cạn sạch.