Bản Tình Ca Nhỏ - Mạc Thần Hoan

Chương 34: Tớ thích cậu



Ngay từ đầu, nụ hôn nồng cháy này đã không cho Ninh Nhĩ cơ hội chùn bước.

Cánh tay Thiệu Bách Hàn như gông cùm rắn chắc, khóa tiệt Ninh Nhĩ trong lồng ngực mình. Hắn chống một tay lên tường, chúi người hôn cậu, cắn xé đôi môi mềm mại.

Nhiệt độ trong phòng khách dần dần tăng cao, bầu không khí mờ ám tỏa ra từng chút một.

Khi nụ hôn này kết thúc, Ninh Nhĩ cảm giác mình sắp tắt thở đến nơi. Cậu thoi thóp hớp lấy hớp để như người sắp chết chìm. Thiệu Bách Hàn cũng thở hồng hộc, nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt.

Do nụ hôn kéo dài mà khóe mắt cậu rớm giọt nước mắt sinh lý. Má cậu ửng đỏ như bị ai bắt nạt, sao mà đáng thương và đáng yêu đến lạ. Nhưng cũng chính con người đáng yêu này đã xem hắn như thằng hề, thốt câu bông đùa không nên có.

Hắn cứ lặng thinh soi cậu chòng chọc, ngón tay siết thành nắm.

Ninh Nhĩ vô tội há miệng thở, muốn hớp được nhiều không khí trong lành hơn. Trên gương mặt trắng trẻo của cậu trai là vành mắt hoen đỏ, bờ môi khép mở, trông hết sức ngây thơ.

Lần đầu tiên trong đời Thiệu Bách Hàn bị người ta đùa đến nỗi chọc phải điểm yếu chí mạng của hắn, khiến hắn lồng lộn lên, bóp tay răng rắc. Nhưng khi nhìn một Ninh Nhĩ như vậy, hắn cảm tưởng mình đấm phải bông. Cơn tức và sự phẫn nộ khi bị chọc trước mặt cậu thiếu niên này như hóa thành không khí.

Sau rốt, hắn vẫn không thể làm bất cứ cái gì với cậu.

Ai thích trước người nấy thua.

Hắn đã thua thảm hại.

Thiệu Bách Hàn chậm rãi thả lỏng nắm đấm, sức mạnh toàn thân như rút bằng sạch, giọng đều đều: “Ngày mai tớ sẽ chuyển về Thượng Hải.”

Ninh Nhĩ ngẩn ngơ ngẩng đầu, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hắn im lặng nhìn cậu thật lâu, bỗng xoay người bỏ đi.

Sầm!

Cánh cửa nhà họ Thiệu lại đóng trước mặt Ninh Nhĩ.

Hắn về nhà lấy vali bắt đầu soạn đồ. Mặt hắn tỏ ra khó chịu, tay xếp đồ nhanh thoăn thoắt. Bà Thiệu đã ngủ, trong nhà còn mỗi phòng hắn sáng đèn vì chủ nhân nó đang dọn những món đồ cần thiết để rời khỏi thành phố Yến ngay ngày mai.

Đúng lúc này, chuông cửa reo lên khe khẽ.

Hắn đột ngột dừng tay, đi tới cửa, ngó qua mắt mèo. Ninh Nhĩ đang cúi đầu, im re đứng trước cửa nhà hắn. Cậu nhấn chuông cửa xong thì không dám nhấn tiếp nữa.

Một phút sau, hắn không ra mở cửa.

Ba phút sau, hắn vẫn không ra mở cửa.

Năm phút sau, Ninh Nhĩ sốt ruột sắp khóc tới nơi, lấy hết can đảm muốn nhấn chuông lần thứ hai thì cửa lại mở.

Cậu ngước mắt nhìn chàng trai nọ.

Thiệu Bách Hàn trưng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, lẳng lặng nhìn cậu. Những câu hỏi hắn chuẩn bị sẵn như cậu còn muốn làm gì nữa, muốn đùa tớ hay sao bỗng dưng biến mất sau khi trông thấy ánh mắt sợ hãi của Ninh Nhĩ.

Hắn mở lời: “Cậu còn muốn tớ làm gì nữa? Cậu nói, tớ sẽ làm liền, được chưa?

Hắn cười tự giễu, Ninh Nhĩ không hiểu ẩn ý đằng sau nụ cười hắn, cậu chỉ biết là hắn đang tức giận. Trái tim cậu nổi trống thình thịch, gồng hết can đảm mà run rẩy giơ tay ra kéo nhẹ góc áo của hắn.

“Thiệu Bách Hàn, lần trước cậu thua tớ ba yêu cầu. Yêu cầu thứ hai là… cậu…”

Ninh Nhĩ không nói tiếp được nữa.

Khoảnh khắc cậu nắm góc áo mình, tất thảy sự lạnh lùng vờ vịt đều bay biến.

Ninh Nhĩ ấp úng mãi, lắc bàn tay đang túm góc áo hắn, lí nha lí nhí.

“Cậu đừng đi được không, cậu…”

“Cậu đừng…”

“Đừng xem chuyện hôm nay là chuyện đùa được không…”

Bùm!

Pháo hoa nổ đùng đoàng trong đầu Thiệu Bách Hàn!

Hắn phấn khích run cả người, không thể tin nổi mình đã nghe thấy cái gì. Hắn muốn hỏi lại lần nữa, nhưng cổ họng khô khốc đến nỗi gần như chẳng thốt nên lời. Mãi sau, hắn run giọng, chính tai nghe mình nói rằng: “Tiểu Nhĩ… cậu có biết mình đang nói gì không?”

Ninh Nhĩ cúi đầu không dám nhìn hắn, cũng không dám đáp.

“Tiểu Nhĩ…”

“Tiểu Nhĩ…”

Thiệu Bách Hàn gọi hết lần này tới lần khác, sợ rằng tất cả những gì trông thấy, nghe thấy đều là ảo giác.

“Tiểu Nhĩ à…”

Cậu ngượng ngùng cúi gằm, thốt ra ba chữ: “Cậu đừng đi…”

Thiệu Bách Hàn phát điên.

Hắn không kìm lòng rảo bước, đẩy Ninh Nhĩ đến hành lang còn mình thì ra khỏi nhà, tay phải tiện thể đóng cánh cửa sau lưng.

Sầm!

Cửa đóng, đèn nơi hành lang cũng tắt phựt.

Trong bóng tối, Ninh Nhĩ đột ngột bị Thiệu Bách Hàn đẩy, vẻ mặt ngơ ngác không biết làm sao. Tầm nhìn lập tức phủ trùm bởi bóng tối, không trông rõ bất kỳ thứ gì nữa. Đương lúc hốt hoảng, cậu bất giác ngẩng đầu, môi đột ngột nóng lên.

“Tớ thích cậu!”

Thiệu Bách Hàn ôm mặt cậu bằng cả hai tay, vừa trao môi hôn đầy kích động, vừa khe khẽ thủ thỉ.

“Tớ thích cậu, tớ thích cậu, tớ thích cậu…”

Ninh Nhĩ đỏ mặt, mắc cỡ muốn giãy ra, nhưng Thiệu Bách Hàn ôm siết cậu, không cho cậu đi. Nụ hôn không còn thế cưỡng ép như ban nãy, hắn run run hôn cậu, chiếc lưỡi dẻo liếm môi cậu. Cảm giác tê rần kích thích thần kinh Ninh Nhĩ, làm cậu vô thức rên rỉ.

Ninh Nhĩ cố gắng vươn lưỡi hòng đáp lại nụ hôn của hắn. Thấy cậu phản ứng như vậy, Thiệu Bách Hàn càng kích động hơn cả. Một tay ôm gáy, một tay ôm eo, hắn ôm cậu vào lòng, hôn thỏa thê.

Thời gian như kéo dài bất tận.

Sau nụ hôn này, Ninh Nhĩ được Thiệu Bách Hàn ôm vào lòng, mặt cậu tựa lên vai hắn, thở hồng hộc không thôi.

Đang nửa đêm, xung quanh đã hoàn toàn ắng lặng.

Hai người đứng giữa hai cửa nhà, nép mình trong bóng tối để hôn nhau.

Đến lúc định thần lại, Ninh Nhĩ mới nhận ra mình đã làm gì.

Cảnh ban nãy Thiệu Bách Hàn bất ngờ bỏ đi và nói sẽ chuyển trường làm cậu giật mình tỉnh lại. Cậu vuốt môi, không tin nổi là mình được hắn hôn.

Chẳng phải Thiệu Bách Hàn đã thích một cô gái ư, tại sao lại hôn mình?

Tại sao Thiệu Bách Hàn một mực đòi câu nói đó là sự thật?

Phải chăng Thiệu Bách Hàn… cũng thích mình?

Mấy phút hắn soạn đồ đoàn là những phút giây kinh khủng nhất đời cậu. Cậu đứng trước cửa nhà, chuẩn bị tinh thần sẽ bị hắn ghét, bị hắn khinh khỉnh “Hóa ra cậu là gay” và nhấn chuông cửa nhà họ Thiệu.

Thế mà người ấy lại hôn cậu.

Đó không thể là nụ hôn xả giận khi bị lừa, cũng không thể là chuyện ngoài ý muốn.

Cậu ấy, cũng thích mình thật lòng.

Ninh Nhĩ nhếch môi, trộm cười toe toét trong bóng tối.

Thiệu Bách Hàn lại nghĩ nhiều hơn cậu.

Hắn cất giọng khàn khàn: “Sang nhà cậu hẵng nói.” Hắn có rất nhiều chuyện muốn giãi bày.

Ninh Nhĩ giật mình: “Đừng!”

Thiệu Bách Hàn khựng lại: “Vì sao?”

Cậu được hắn ôm vào lòng, phải mất một lúc sau mới lí nhí: “Bố mẹ tớ đi vắng…”

Hắn càng khó hiểu hơn.

Vì hôm nay bố mẹ cậu đi vắng nên mới quyết sang nhà cậu mà?

Còn cậu thì đang nghĩ bụng, chính vì bố mẹ đi vắng nên cậu sợ hắn sẽ làm chuyện gì quá phép. Mới thổ lộ xong thì hắn đã hôn cậu, cướp mất nụ hôn đầu đời rồi.

Nên Thiệu Bách Hàn có vẻ… hơi vã.

Nếu hắn muốn tiến thêm một bước, cậu nghĩ mình sẽ không từ chối đâu, cơ mà cậu hơi sợ.

“Tiểu Nhĩ, mở cửa đi. Hôm nay tớ có một chuyện thắc mắc, muốn sang nhà cậu làm cho ra nhẽ.”

Cậu đỏ mặt, lấy chìa khóa ra mở.

Thiệu Bách Hàn không hề nghĩ tới chuyện đen tối, dù gì Tiểu Nhĩ trong lòng hắn vẫn đang quá nhỏ tuổi, chưa trưởng thành hẳn, hắn đâu cầm thú đến mức đó. Hắn có chuyện muốn hỏi thật: “Vì sao cậu tự dưng… gửi tin nhắn kia cho tớ?”

Ninh Nhĩ thở phào, giải thích: “Triệu Hải Thành mách nước cho tớ đấy.”

Đúng là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.

Má cậu đỏ ửng, môi cũng sưng lên vì hôn, nhỏ giọng kể tất tần tật ý tưởng của Triệu Hải Thành cho hắn nghe. Hắn nghe mà mặt khi đen khi trắng. Cuối cùng, hắn chốt một câu: “Sau có cơ hội tớ sẽ tính sổ nó.”

Ninh Nhĩ im re.

Giải quyết vụ này xong, đối mặt với cả hai là lời thổ lộ vừa nãy.

Sự can đảm lớn nhất đời Ninh Nhĩ chính là nhấn chuông cửa nhà họ Thiệu và nói ra yêu cầu thứ hai của mình. Giờ cậu cúi đầu, cảm giác một luồng nhìn nóng rẫy đang ghim lấy người mình. Cậu ước gì mình có thể đào cái lỗ mà chui, bật dậy đi vào bếp: “Cậu… cậu muốn uống nước không, tớ rót cho!” Nói rồi, cậu chạy tót vào bếp.

Ninh Nhĩ luống ca luống bật bình đun nước và chuẩn bị sẵn cái cốc.

Một giọng nói trầm khàn cất lên sau lưng: “Tiểu Nhĩ ơi.”

Cậu cứng đờ, chậm rãi quay người lại.

Thiệu Bách Hàn dựa cửa phòng bếp, im lặng ngắm cậu. Hắn đứng ngược sáng nên cậu không tài nào trông rõ vẻ mặt hắn, song vẫn nghe rõ mồn một giọng hắn đang run rẩy. Hắn thấp giọng hỏi: “Lời cậu nói hôm nay… là thật à?”

Cậu lại đỏ mặt, không nói nên lời.

Thiệu Bách Hàn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất ngón tay hắn đang run lên vì căng thẳng. Hắn dằn sự bất an trong lòng, dốc cạn sức hỏi một câu: “Cậu… có thích tớ không?”

Ninh Nhĩ ngượng quá không còn mặt mũi nào đi gặp người khác. Đúng lúc này, nước đun xong, cậu bèn xoay người rót. Thiệu Bách Hàn nhìn vẻ thẹn thùng của cậu, tảng đá chặn ngang trái tim tức thì rớt xuống.

Cậu đang bối rối rót nước thì hai cánh tay vòng từ sau lưng, ôm cậu vào lòng.

Ninh Nhĩ ngây người.

Hơi thở ấm áp phả lên tai cậu, kèm với nó là lời thủ thỉ khẽ khàng của hắn: “Lời của tớ cũng là thật, tớ thích cậu.”

Cảm giác ngọt như mía lùi dấy lên trong lòng Ninh Nhĩ. Cậu hạnh phúc cười toe, sự can đảm không tồn tại thôi thúc cậu quyết định nói ra ba chữ với người ấy. Nhưng chưa kịp nói chữ nào thì nghe hắn hô khẽ: “Tiểu Nhĩ!”

Cậu cúi đầu nhìn.

Mình bất cẩn đổ nước lên tay Thiệu Bách Hàn mất rồi!

Mắt cậu đỏ hoe, dùng nước lạnh rửa ngón tay đỏ tấy vì nóng của hắn.

Thật ra cũng chẳng bỏng nặng lắm, vài giọt nước bắn ra ngón tay thôi, còn cả phồng rộp nữa là. Thế nhưng Ninh Nhĩ lại vô cùng áy náy, cậu cắm cúi rửa tay bằng nước lạnh giúp hắn. Thấy ngón tay vẫn đo đỏ, không đỡ hơn chút nào mà nước mắt cậu chực trào.

“Cậu đau không?”

“Tại tớ, tại tớ bất cẩn, tại tớ thất thần.”

“Nhà tớ không có thuốc mỡ trị bỏng. Để tớ đi mua cho cậu, xuống cửa hàng tiện lợi mua.”

Thiệu Bách Hàn nắm cổ tay cậu, làm cậu quay đầu nhìn hắn.

Nhìn cặp mắt hoe đỏ ấy mà trái tim hắn tan chảy. Hắn gạt nước mắt trên khóe mi cậu, dịu giọng nhủ: “Không đau đâu mà, mai là khỏi. Cậu đừng đi ra ngoài, đã đêm hôm khuya khoắt rồi. Tớ không sao hết.”

Ninh Nhĩ ngẩn ngơ nhìn hắn.

Thiệu Bách Hàn thương yêu hôn cậu. Nụ hôn tựa kẹo bông gòn – mềm mềm, nhẹ nhàng và ngọt ngào.

Mặt cậu dần đỏ như cà chua chín.

“Tớ rất hạnh phúc khi biết được cậu cũng thích tớ. Tối nay dù tay tớ có bị chặt đứt, tớ cũng chẳng đau tí nào.”

“Tiểu Nhĩ à, tớ hạnh phúc lắm.”