"Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại, ân oán của tôi và cô đã thanh toán xong. Tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì với cô nữa!" Vẻ mặt của Lâm Hiên vẫn lạnh như băng.
Hiển nhiên, hắn không có khả năng chấp nhận Thẩm Ngạo Tuyết một lần nữa.
Mặc dù khuôn mặt của nàng vẫn còn đẹp như trước.
Vóc dáng của nàng vẫn quyến rũ như xưa.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt nàng, Lâm Hiên sẽ nhớ tới cảnh trên vách núi ngày đó, nàng và Hồng Đào móc thận của hắn ra.
Hơn nữa tự tay đẩy hắn xuống vách núi!
"Lâm Hiên, em biết, anh còn hận. Hận em cướp thận của anh, hận em đẩy anh xuống vách núi. Nhưng mà anh có biết khi em đẩy anh xuống núi đã nói gì không?” Thẩm Ngạo Tuyết thâm tình nhìn Lâm Hiên.
“Em nói, nếu có kiếp sau, Thẩm Ngạo Tuyết em nguyện làm trâu làm ngựa bồi thường cho anh!”
“Bây giờ anh còn sống cũng tương đương với kiếp sau của chúng ta rồi. Lâm Hiên, để em bồi thường cho anh đi. Mặc kệ anh muốn em phải bồi thường như thế nào cũng được!”
"Chúng ta hãy tái hôn! Như vậy anh cũng không cần ngửi y phục của em nữa. Anh có thể ôm em, muốn ngửi như thế nào, thì ngửi như thế đó. Mặt của em anh muốn nhìn thế nào thì liền nhìn như thế đó. Thậm chí…” Thẩm Ngạo Tuyết nói đến đây, mặt có hơi đỏ lên.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình vậy mà có thể nói ra những lời như vậy.
Tuy nhiên, vì có thể quay lại với Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết bất chấp tất cả.