Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 14: 14




Bạch Đông Lâm không kích phát được Trắc Linh Thạch, điều này chứng tỏ Chân Linh của hắn chỉ là màu Đỏ, là phàm nhân không có thiên phú tu luyện!Bạch Kiếm Ca vốn định mang tiểu đệ của mình đến Huyền Nguyệt kiếm phái, với quan hệ của hắn ta ở tông môn thì dù thiên phú của Bạch Đông Lâm chỉ là màu Cam cấp thấp cũng sẽ không phải chịu cảnh bị người khác khinh thường nhục nhã, không có ai dám bắt nạt hắn.Tiếc là mọi việc lại nằm ngoài dự tính, tuy cơ thể tiểu đệ đã thức tỉnh thiên phú đặc thù nhưng lại không hề có chút thiên phú tu luyện nào, không thể cảm ứng được linh khí thiên địa.Việc này đúng là có hơi trái với lẽ thường!Hắn ta sắp phải lên đường đến thánh địa, tình huống ở đó còn chưa rõ ràng nên không thể mang tiểu đệ theo được, tông môn cũng không cho phép.Hơn nữa, người không có tư chất tu luyện mà ở lại Huyền Nguyệt kiếm phái thì cũng chẳng để làm gì.


Nhất thời, Bạch Kiếm Ca khó mà đưa ra quyết định vẹn cả đôi đường.Bạch Đông Lâm thì ngược lại với nhị ca của mình, khuôn mặt vẫn luôn giữ được vẻ bình tĩnh, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ đã sớm cam chịu, lòng dạ nguội lạnh như tro tàn lâu rồi.Dù sao hắn cũng còn con át chủ bài, chưa bị ép đến đường cùng.Bạch Kiếm Ca đâu biết tiểu đệ nhà mình vẫn còn chỗ để ỷ lại, chỉ thấy tâm tính của hắn có chỗ hơn người, ý chí rất kiên định, tuổi còn nhỏ đã không quan tâm đến chuyện thắng thua.Nếu đổi lại là Bạch Kiếm Ca, sợ là chính hắn ta cũng không bình tĩnh được như vậy.Điều này càng làm cho Bạch Kiếm Ca cảm thấy tiếc hận nên đứng dậy đi qua đi lại, suy nghĩ một lúc rồi làm như đã nhớ ra được điều gì đó nên với tay vào nhẫn Tu Di, lấy ra một quyển sách tàn tạ rách nát rồi đặt lên bàn, hỏi Bạch Đông Lâm:“Đông Lâm, đệ có hiểu biết gì về con đường tu luyện này không?”Theo những truyện mà Bạch Đông Lâm từng đọc được ở kiếp trước, con đường tu luyện này không có gì ngoài rèn luyện tinh thần thành khí lực, rèn luyện khí lực thành thần thức, rèn luyện thần thức thành hư vô, từ hư vô tìm ra Đại Đạo.Có thay đổi bao nhiêu thì cũng không rời được bản chất, sợ là con đường tu luyện của các giới cơ bản là đều giống nhau.Tất nhiên là Bạch Đông Lâm không dám lôi mấy thứ trong tiểu thuyết kiếp trước ra nói, thân phận của hắn bây giờ chỉ một con gà mờ, mới bước chân vào giới tu luyện phàm tục nên đành nói với nhị ca mình:“Tiểu đệ không biết, xin nhị ca giải thích cho đệ tỏ tường.”Bạch Kiếm Ca khẽ gật đầu, lập tức thật lòng thật dạ giảng giải.

Nhị đệ đã có lòng kiên quyết cầu đạo, vậy thì những kiến thức cơ bản này hắn cũng nên nắm rõ.Con đường tu luyện ở giới này chủ yếu xoay quanh việc mở rộng ba bảo vật của cơ thể là ‘Tinh Khí Thần’.Tinh chính là xác thịt.Khí chính là linh khí trong thiên địa.Thần chính là Nguyên Thần của linh hồn.Bất kể hệ thống thế nào, các loại pháp thuật, thần thông, bí thuật đều không thể tách khỏi ba bảo vật này.Nhưng mà Đại Đạo gian nan, sức lực con người có hạn, không phải ai cũng có thể chú ý hết mọi mặt, cùng lúc rèn luyện tốt ba bảo vật.

Cho nên các hệ thống tu luyện khác nhau thì sẽ chú trọng đến những điểm khác nhau.Giống như hệ thống Khí Tu chủ lưu của thế giới hiện tại, Khí Tu cũng chính là luyện sĩ khí, lấy Khí là chủ, Thần là phụ, tiếp đến mới là Tinh.Thứ có thể trở thành chủ lưu thì đều phải trải qua thời gian dài thử thách, nếu không thích hợp thì đã bị lịch sử đào thải từ lâu rồi.Ví dụ như tu luyện giả vẫn lấy Thần làm chủ ở thời kỳ Thượng Cổ vẫn gọi hệ thống của mình là “Thần Đạo”, hiện giờ đã sớm biến mất sạch sẽ không còn chút dấu vết nào, bị quét vào trong đám rác rưởi lịch sử.Nói đến đây Bạch Kiếm Ca dừng một chút, chỉ vào quyển sách trên bàn rồi nói tiếp:“Số trời run rủi, vi huynh chiếm được quyển tàn tịch này nên mới biết được một hệ thống khác với Khí Tu hiện tại.


Hệ thống này giống như Khí Tu từ thời viễn cổ nhưng trải qua năm tháng dài đằng đẵng mà không bị huỷ diệt! Vẫn còn tồn tại cho đến tận ngày nay.”“Bọn họ gọi hệ thống này là Thể Tu, luyện thể giả!”“Nếu Thể Tu có thể tồn tại song song với Khí Tu cho đến tận bây giờ, tất nhiên sẽ có chỗ độc đáo riêng của mình.


Chỉ là so với Khí Tu phồn vinh hưng thịnh thì Thể Tu thưa thớt hơn nhiều, cho nên chỗ hoang vắng như chúng ta mới hiếm khi nghe đến.”Bạch Kiếm Ca lại nói hết những điều mình biết về Thể Tu cho Bạch Đông Lâm biết.Thể Tu hoàn toàn tương phản với Khí Tu, nó là hệ thống tu luyện lấy Tinh làm chủ, lấy Thần làm phụ, Khí đứng hàng thứ ba.Bạch Kiếm Ca cảm thấy thiên phú thân thể của tiểu đệ rất thích hợp đi theo con đường Thể Tu cho nên mới nghĩ đến việc này..


“Đông Lâm, căn cứ theo ghi chép bên trong quyển sách này thì Thể Tu chủ yếu là nhìn trúng thiên phú thân thể, nghị lực, ý chí tinh thần của tu luyện giả chứ không coi trọng thiên phú Chân Linh lắm.

Cho dù là người phàm không có thiên phú, thì Thể Tu cũng có phương thức đặc thù để cảm ứng, thu nạp linh khí thiên địa!”“Đệ trời sinh đã thích hợp đi theo con đường Thể Tu này!”Sau khi nói xong, Bạch Kiếm Ca ngồi xuống uống trà, để tiểu đệ từ từ tiêu hóa những tin tức mình vừa nói.Bạch Đông Lâm im lặng nhìn nhị ca, cái gì mà trời sinh thích hợp với Thể Tu chứ, hắn là do không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi con đường Thể Tu này mà thôi.Có điều coi như nhị ca hắn chó ngáp phải ruồi, hai năng lực nghịch thiên của hắn đúng là như đo ni đóng giày cho Thể Tu.Theo hắn suy diễn rồi cộng thêm một ít thường thức trong tiểu thuyết thì không khó để đoán ra cách tu luyện Thể Tu như thế nào, đúng là cực kỳ thích hợp với hắn!“Nhị ca, phải đi đâu mới tìm được tông môn Thể Tu ạ?”Bạch Kiếm Ca đặt chén trà xuống, ánh mắt lộ vẻ do dự.


Hắn ta biết chỉ cần nói ra thì tiểu đệ nhất định sẽ đi xa, đặt chân lên con đường cửu tử nhất sinh.Nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Bạch Đông Lâm, ‘kiếm tâm’ của Bạch Kiếm Ca lại cảm ứng được một luồng ý chí kiên cố không gì phá nổi!Mà thôi, nếu chết vì cầu Đạo thì vẫn là cái chết có ý nghĩa, tiểu đệ cũng giống như hắn ta, đều là người cầu Đạo.

Bạch Kiếm Ca thở dài nói:“Cụ thể ở đâu, có xa lắm không thì nhị ca cũng không biết, chỉ biết là thánh địa Thể Tu nằm ở một chỗ gọi là “Hoang Vực”, đi theo hướng mặt trời mọc, về hướng đông!”Hoang Vực!Bạch Kiếm Ca lại phổ cập cho hắn thêm một lớp kiến thức cơ bản nữa.Thế giới này tên là ‘Càn Nguyên giới’, địa phương đang sống là Thiên Viên, là một thế giới cực kỳ rộng lớn.Nó được chia thành 12 vạn 9 nghìn 600 địa vực lớn nhỏ.Nam Dương quốc nằm trong một địa vực nhỏ có tên là “Biên Cửu Tam Vực”, chỉ là một góc nhỏ hẻo lánh trên thế giới này.

Ở đây hẻo lánh hoang vu, linh khí lại mỏng manh, chẳng trách tu sĩ lại chẳng được mấy người.Thậm chí, phần lớn người phàm ở đây còn chẳng biết đến sự tồn tại của tu sĩ.Người thường từ khi sinh ra đến khi chết đi đều coi quốc gia của mình là cả thế giới.Quả thật, đối với người phàm mà nói thì diện tích của một đất nước đã rộng lớn quá mức tưởng tượng rất nhiều rồi.Diện tích Nam Dương quốc khoảng hơn 96 triệu km2 , nhân khẩu cũng hơn một tỷ.Mà ở Biên Cửu Tam Vực, quốc gia giống như Nam Dương cũng có chừng mười mấy cái, những quốc gia nhỏ khác thì nhiều vô số, nhân số toàn bộ Biên Cửu Tam Vực phải trên trăm tỷ!Đây mà chỉ là một địa vực nhỏ hẻo lánh thôi á?Bạch Đông Lâm cảm thấy có vẻ như tế bào não mình không đủ xài rồi, đây mà là Trung Ma thế giới gì chứ? Siêu Ma thế giới thì có!Haizz, hồi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ, Bạch Đông Lâm thở hắt ra một hơi dài, năng lực thích nghi của người Lam Tinh rất mạnh, nhờ được các loại tiểu thuyết hun đúc nên cũng không đến mức bị dọa sợ cho thất lễ.Hắn còn nhớ rõ hình ảnh không gian đen nhánh, thế giới to lớn như vậy chẳng qua cũng chỉ là chuyện con rùa đầu rồng đuôi rắn cõng bia đá màu đen đạp một cước là xong!Hắn là người đã từng nhìn thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng, không cần làm bộ làm tịch như vậy.Bây giờ còn phải nghĩ xem làm sao để tới Hoang Vực, tìm kiếm tông môn Thể Tu kìa.Hoang Vực này vừa nghe là đã thấy cao cấp hơn Biên Cửu Tam Vực của bọn họ nhiều rồi, đường xá xa xôi như thế, chắc chắn là một hành trình chật vật bôn ba!Nếu đổi thành người khác, đoán chừng là thập tử vô sinh.Nhị ca không biết năng lực nghịch thiên của hắn nên chắc chắn không để hắn đi chịu chết đâu!Quả nhiên, Bạch Kiếm Ca lại nói với hắn:“Biên Cửu Tam Vực chúng ta quá hẻo lánh nên không thành lập cửa vực.


Cửa vực gần chúng ta nhất là ở Lôi Trạch Vực, đệ có thể đến đó mượn đường đi đến Hoang Vực.”Cho dù có thể thông qua cửa vực để đến Hoang Vực thì Lôi Trạch Vực cũng không gần đâu, cũng là cửu tử nhất sinh cả đấy.

Chẳng trách vẻ mặt nhị ca lại do dự như vậy.Chẳng qua Bạch Đông Lâm không sợ, có thân thể Bất Diệt Bất Tử nên tự tin thế đấy!Trăng treo trên ngọn liễu.Bạch Đông Lâm và nhị ca hắn vẫn còn đang đốt đuốc tâm sự.Hai huynh đệ thảo luận rất nhiều chuyện, chủ yếu là Bạch Kiếm Ca phổ cập các kiến thức về giới tu luyện cho tiểu đệ.

Có khi vào lúc nào đó, những tri thức này có thể cứu hắn một mạng cũng nên.Cảm thấy đã nói hết thứ điều cần nói, Bạch Kiếm Ca lại lấy ra một đống đồ để lên bàn, sau đó chỉ vào một cái nhẫn bạch ngọc nói:“Đây là một chiếc nhẫn Tu Di đặc biệt, dùng tinh huyết tế luyện là có thể dùng được, không cần thôi động linh khí.


Ta vốn định chuẩn bị làm quà sinh nhật cho đệ, bây giờ đưa trước luôn!”.