Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 16: Chọn màu xe đạp



Bà bán bánh đúc chết thật, tôi tin tối qua không phải tôi nằm mơ.

Tôi suy nghĩ mấy ngày về cái xe đạp, thậm chí lúc đến trường học tôi còn ra bãi để xe ngắm nghía những cái tôi cho là đẹp và tưởng tượng một ngày mình sẽ phóng như bay trên một cái xe mới tinh và bóng loáng.

Với mạng Hải Trung Kim của mình thì tôi kỵ màu đỏ và màu xanh, những màu này trong sách người xưa đã viết là không mang lại may mắn cho tôi, tôi chỉ bắt đầu tìm hiểu sơ sơ về màu hợp mệnh khi có internet, cho nên lúc mười tuổi tôi lưỡng lự giữa việc nếu có xe đạp thì là màu nào. Lựa chọn mua cái xe mình thích nhưng lại có màu không thích và cái xe mình không thích thì có màu mình thích, với tôi khi ấy việc này rất là khó để đưa ra quyết định... Và quan trọng hơn đó là việc đánh bạc thắng để lấy tiền mua xe đạp sẽ rất mang tiếng, người ta sẽ nhìn tôi như một thằng cờ bạc, tôi không muốn như vậy một chút nào.

Lúc nhỏ tôi thích màu xanh vì nhiều lẽ, đầu tiên là do tự nhiên khi xung quanh tôi trong nhiều năm luôn là màu xanh, màu xanh của rừng núi hay lũy tre, màu xanh của cánh đồng, màu xanh của trời... có rất nhiều màu xanh. Trong một nấc thang mới của cuộc đời tôi cũng vô tình mặc một chiếc áo màu xanh trong khi trước đó, cái áo tôi muốn là màu trắng, vì lý do nào đó cái áo trắng không bao giờ được tìm thấy.

Tiếp đến nữa, cô giáo tôi bảo rằng màu xanh tượng trưng cho hòa bình và vì thích hòa bình nên tôi cũng thích màu xanh. Tôi chưa đánh ai bao giờ, kể cả đứa con yêu quý của mình, cả đời tôi tới nay chỉ bị người ta đánh cho một lần thừa sống thiếu chết, nhưng tôi lại không làm sao, tôi đã tưởng mình sẽ phải đi viện nhưng chẳng có vết thương nào, muốn báo công an cũng đến là khó giải thích, đành nói với gia đình là chúng nó yếu xìu, chỉ vỗ lên người tôi như bọn con gái đánh nhau.

Tôi không thích màu đỏ vì trông nó quá nổi bật, tôi lại không phải tuýp người như thế. Trong những sự kiện nào đó mà tôi chịu trách nhiệm, tôi luôn là người đứng sau tấm rèm vì tôi cho rằng người thông minh nên tránh xa sự hào nhoáng... Nhưng tất cả những thứ liên quan đến sự kiện đó đều có ít nhất sáu mươi phần trăm màu đỏ, tôi không thể thay đổi vì tôi cũng chỉ là một bánh răng trong cái guồng quay ấy. Song, điều kỳ lạ tôi thấy là khi tôi rời đi, những công ty đó đều âm thầm rút lui khỏi thị trường không kèn không trống sau một khoảng thời gian, trong khi đã có những thời điểm nhiều người tự hào rằng mình đã đứng thứ nhất Việt Nam, việc công ty cũ từ số 1 trở thành số 0 luôn khiến tôi rất buồn.

Vâng! Tất cả những nơi tôi từng làm việc đều có logo màu đỏ hoặc màu đỏ chiếm sáu mươi phần trăm. Tôi không thể lý giải sự kỳ lạ ấy, mấy nơi đó đều là những nơi gọi tôi đến phỏng vấn rồi nhận, mặc dù tôi thích những nơi khác xong tôi chưa bao giờ xin được công việc mà tôi thích ở những công ty mà tôi muốn, sẽ luôn có một cái gì đó xảy ra để ngăn trở tôi còn nếu tôi vào làm ở cái nơi ban đầu tôi không muốn làm thì lại thuận lợi vô cùng.
Tôi còn nhớ rõ một việc, ấy là khi nơi tôi làm tổ chức sự kiện lớn ở Hà Nội và Tp.HCM, có mời các đối tác và chuyên gia nước ngoài tham gia chung cùng chuyên gia của công ty, khách hàng Việt Nam không dưới hai trăm người mỗi nơi. Tất cả chương trình đều có kịch bản chi tiết và đây không phải lần đầu tổ chức, nội dung chi tiết được bên báo chí tư vấn, nói chung là không có gì phải lo lắng. Hà Nội là Thủ đô, là trụ sở công ty nên sẽ làm ngày hôm trước, Tp.HCM là chi nhánh nên sẽ tổ chức vào hôm sau.

Tôi khi đó chỉ là một quản lý nhỏ ở chi nhánh, thi thoảng còn bị lấy ra làm trò cười cho cả công ty vì những sự đen đủi tôi gặp phải như lạc nửa ngày ở sân bay KL, ngủ quên rồi bị bỏ lại trên ô tô ở Bangkok... Tôi chỉ biết cười trừ vì họ không bao giờ biết được những lý do phía sau sự việc ấy. Tôi đi kiếm tiền cho nên chỉ quan tâm đến kiếm tiền mà thôi.

Sự kiện ở Hà Nội không thành công, diễn ra chưa hết nửa chừng thì khách bỏ về quá nửa, mọi người đều buồn, nguy cơ đổ bể khi làm tiếp ở Tp.HCM là rất cao khi ngành tôi làm mang tính liên thông lớn, lan nhanh còn hơn tên lửa đẩy Sputnik của Nga và bên cạnh đó, chi nhánh vỏn vẹn chỉ có sáu nhân sự đang trực lại tập hợp toàn tay mơ. Những nhân sự chủ chốt đều ở Hà Nội, ngày hôm sau thậm chí họ còn không có lịch để bay vào Tp.HCM tham gia do quá tự tin vào thành công của chương trình. Chúng tôi khi biết tin chương trình đã thất bại cảm giác rất khó tả, tôi chỉ thở dài, kịch bản tôi cũng đã đọc rồi và tôi biết tại sao, thậm chí tôi đã đoán trước nó không thành công nhưng tôi nói ai nghe? Tôi mà phát biểu trái ý chắc xếp đồ rời công ty ngay và luôn.
Đoàn từ Hà Nội vào trong đêm, sáng hôm sau ở công ty tất cả mọi người tinh thần đều xuống rất thấp, sếp tổng của tôi nói chuyện trong phòng họp với các chuyên gia nước ngoài, với đối tác với vẻ mặt xấu hổ. Chị ấy là một người có tính tự ái rất cao nên việc bị mất mặt như vậy là một đả kích lớn.
Người bên Ban tổ chức vào phòng họp xin ý kiến về việc có cần sửa kịch bản chương trình trước khi gửi bản cuối cùng đi hay không, họ cũng đang không tin vào chính thứ họ đã viết ra và họ cần ai đó chịu trách nhiệm nếu không sẽ rất khó để lấy bảy mươi phần trăm tiền còn lại của hợp đồng. Sếp tôi bước ra ngoài nhìn chúng tôi một lượt và hỏi:

- Kịch bản có có cần thay đổi gì cho phù hợp với địa phương hay không?

Không ai lên tiếng, mấy người nhìn nhau và rồi nhìn tôi, tôi chép miệng bước lên.

- Em nghĩ cần phải sửa.

- Được, vậy em sửa đi, em sẽ phải chịu trách nhiệm về sự kiện này.

Trách nhiệm cứ thế mà nhẹ nhàng đổ lên đầu tôi, tôi đứng ra chỉ vì tôi là quản lý chứ tuyệt nhiên tôi không muốn gây thù chuốc oán với ai, nhất là cấp trên trực tiếp của tôi lúc này vẫn đang ở Hà Nội.

Tôi đứng đó như chết lặng, trên tay là đống giấy A4 chi chít chữ, cô nàng trong ban tổ chức như vớ được vàng nhảy xổ vào bảo tôi đọc kĩ, sửa bằng bút xóa viết đè lên rồi ký nháy ở mỗi tờ, ai cũng vì miếng cơm manh áo cả thôi, nếu quả tạ đẩy được cho người khác được thì phải nhanh vào. Một người quan trọng trong cuộc đời tôi nói một câu vào lúc ấy:

- Cờ đến tay thì anh phất đi, cũng đến lúc anh nên làm gì đó thay vì im lặng.

Dù sao cũng là đi kiếm tiền, ở thế cùng đường này làm không tốt thì mất việc mà không làm cũng mất việc.

- Được! Vậy cứ như que diêm đi, đằng nào thì cũng tắt, không thể tệ hơn được.

Tôi tuy không tài giỏi nhưng tôi thông minh và có một trí nhớ rất tốt! Tôi vẫn tự tin như thế từ lúc còn rất nhỏ, tất cả người thân và bạn bè tôi đều thừa nhận điều này.

Tôi gặp cô nàng của Ban tổ chức và nói:

- Chắc không phải sửa nhiều đâu chị, chị cứ tiến hành mọi thứ như kịch bản cho tiện, em sẽ đọc kĩ và kí rồi gửi lại cho chị cho đúng thủ tục.

- Ok! Ok!

Tôi biết chị ta mừng húm, chị ta cũng biết tôi chỉ là quản lý một phòng ở chi nhánh, trình độ gì sửa kịch bản được soạn ra bởi những người có chuyên môn.
Chị ta đi làm việc của chị ta còn tôi đi làm việc chỉ có mình tôi biết. Tôi gặp chuyên gia của công ty, gặp những người hỗ trợ chuyên gia, thậm chí cả người quay phim và nói với họ kịch bản đã thay đổi, họ sẽ làm theo sự sắp xếp của tôi, tôi nói với họ ngắn gọn các lý do vì sao phải thay đổi gấp như vậy và việc thay đổi đó sẽ mang lại tác dụng tốt như nào. Tôi luôn kết thúc bằng việc thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào công việc của họ.
Trong tay tôi chỉ có năm nhân viên và khách mời trên giấy là một trăm tám mươi người chưa kể đi kèm, điều tôi lo nhất chính là khách có đến sau sự việc hôm qua ở Hà Nội hay không?

Nhưng hơn hai trăm người đã đến!

Chương trình bắt đầu lúc một giờ ba mươi phút thì trước đó mười lăm phút tôi đưa lại kịch bản cho Ban tổ chức. Tôi đã không sửa được cái gì vì tôi không đủ trình độ, đấy là sự thật, nếu đã không sửa được thì tốt nhất hãy bỏ nó đi! Tôi đã gạch chéo gần như tất cả chỉ để lại phần mở đầu và kết thúc, dưới mỗi tờ tôi đều ghi rõ "Tôi... sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về sự kiện theo sự phân công của chị..." và ký tên. Ban tổ chức đã không kịp làm gì, không kịp báo cáo sếp tôi về thay đổi phút chót.

Sự kiện kéo dài đến mười bảy giờ ba mươi phút và không ai bỏ về, không một ai!
Tôi đã làm như thế nào?

Tôi đã nói với anh chàng MC sau phần mở màn như này: "Nghỉ giải lao đi em, mai nhận đủ 5tr nhớ mời anh cafe nhé!" và tôi bước lên sân khấu trở thành MC lần duy nhất trong đời.

Với trí nhớ của mình, giữa hai trăm người ngồi dưới hội trường tôi chỉ vào từng người bất kì và gọi tên của họ, hỏi họ về cảm nhận khi dùng sản phẩm của công ty, cảm ơn họ vì đã tin dùng, giới thiệu tóm tắt vài câu về họ với cả hội trường. Tôi đã làm liên tục với khách hàng như vậy trong khoảng gần hai tiếng đồng hồ trên tay không có bất kì một tờ giấy nào. Chuyên gia ta lẫn Tây miệt mài làm trên sân khấu thì tôi cũng đưa ra những câu hỏi chuyên môn để họ thể hiện sự uyên bác của bản thân với khách mời, những câu hỏi do chính họ viết và đưa cho tôi, dĩ nhiên họ sẽ nói những thứ họ tâm đắc và giỏi nhất.
Tôi đã bắt mọi người phải tham gia câu chuyện của mình theo cách của mình, mọi người đều phải trở thành diễn viên của tôi. Bạn nghĩ thử xem, khi bạn đến một nơi đông người, người dẫn chương trình chỉ vào bạn, nói ra tên của bạn, tên cửa hàng của bạn, tỉnh thành nơi bạn sống, mời bạn đứng lên chia sẻ cảm nhận thì một trăm phần trăm sẽ toàn nói những điều tốt đẹp vì hàng trăm con mắt đang nhìn họ, mặt của họ đang ở trên màn hình. Với những người ngại ngùng thì tôi lại hỏi họ những câu hỏi như đáp để họ nói: "Có!", chỉ có vậy thôi.

Cảm giác khi bản thân là trung tâm của đám đông đối với những người không thường xuyên hoặc không có cơ hội sẽ khiến họ mất bình tĩnh và dễ dàng nói theo sự mong muốn của người khác.

Tôi cứ như thế mà trở thành giám đốc chi nhánh trên sân khấu vì sếp tôi giới thiệu trong phần kết, nó giá trị hơn rất nhiều so với việc bổ nhiệm qua văn bản nội bộ. Trong clip còn lưu lại, vẫn nghe rõ câu của ai đó phía dưới: "Ủa, thằng đó là Giám đốc cơ à, tôi tưởng nó là người dẫn chương trình". Người dẫn chương trình thì tốt thôi, không có ý kỳ thị, chỉ là họ không nghĩ tôi có thể làm người dẫn chương trình.
Một số người đã phải ra đi sau sự kiện!

Đối tác thân quen của công ty chuyên phụ trách sự kiện mấy năm từ đó không có thêm hợp đồng nào của công ty tôi. Còn anh chàng dẫn chương trình ấy bây giờ tôi hay thấy trên kênh HTV7 và vài chương trình khác, cậu ta thật sự rất dễ thương và đầy tài năng, đã mua mấy căn nhà và cả một cái ô tô đẹp, có lần cậu ta nói nên cho con tôi đi theo ngành giải trí vì nó có nó năng khiếu, nhưng tôi không có thói quen bắt con mình thực hiện thay mong muốn của mình, nó có thể làm điều nó thích, học thứ nó muốn và tự nỗ lực giống như tôi đã từng.

Tôi không cho rằng những ai gây ra khó khăn cho tôi họ sẽ gặp chuyện không hay, hoặc giúp tôi sẽ trở nên may mắn. Nhưng sự thật hai trong số những người trên sân khấu ấy đã đồng hành cùng tôi rất dài, họ trở nên nổi tiếng, giàu có và thành đạt bằng chính tài năng của họ, tôi chỉ là một người đi ngang sự nghiệp của họ mà thôi, nhưng tôi cũng vì thế có một cuộc sống dễ thở hơn sau đó.

Suy cho cùng, luật nhân quả là có, báo ứng là có, chỉ là do bị tắc đường kẹt xe chưa tới nơi.

Sự trùng hợp cố ý hay vô tình khi mà cái tên của sự kiện ấy lại có đầy đủ linh hồn và màu sắc được trang hoàng là màu đỏ, trắng và nhiều lần sau này đều như vậy, đến khi lên hàng nghìn người thì những sự kiện có thêm chút màu khác nhưng vẫn chủ đạo là màu đỏ!

Chị Ngọc Hoa không biết có giúp tôi hay không, chị ấy không đi xa thế được nhưng chắc chắn đã có người khác giúp tôi vào những thời điểm quan trọng, bởi vì sau này khi thân quen, một vài khách hàng nói với tôi họ đã định không đi nhưng họ phải đến vì toàn những lí do trời ơi đất hỡi.

Ai đã khiến một trăm phần trăm khách mời đến đông đủ? Sau này tôi phát hiện ra điểm chung của tất cả khách đến hôm ấy là họ đều không theo đạo!

***

Cho dù thế nào đi nữa thì xe đạp của tôi có đến mấy chiếc màu đỏ và nó luôn bền hơn những cái màu khác!

Thế nhưng chiếc đầu tiên của tôi lại không phải màu đỏ!

***
Tôi tin chắc một điều rằng tất cả chúng ta đều nhớ ít nhiều về những thứ gắn với hai chữ "đầu tiên" ví dụ như nụ hôn đầu tiên, người yêu đầu tiên, cái điện thoại đầu tiên, lần xa nhà đầu tiên, thậm chí là cả lần lấy chồng hoặc vợ... đầu tiên. Hoặc là gắn với chữ "nhất" trong đời như vui nhất, buồn nhất, đau khổ nhất... vì điểm chung của chúng là cảm xúc.

Thời gian có thể làm tôi quên đi nhiều khuôn mặt đã từng gắn bó với tôi, thời gian có thể làm phai nhạt đi những tình cảm tôi đã dành cho ai đó, thời gian cũng có thể làm tôi dần quên đi hình dáng của những món đồ tôi từng ước ao sở hữu nhưng cảm xúc của tôi chưa bao giờ phai nhạt. Có một sự thật, giống như trò đùa của số phận vậy, bạn sẽ không bao giờ tránh được và phải học cách chấp nhận rồi thích nghi.

Một chiều đầu năm mới của năm 1994, dạo ấy gần đến Tết, trời cũng bắt đầu lạnh, tôi lại thắp hương và khấn như kiểu viết tâm thư.

- Chị Ma thân mến! Em quyết định sẽ mua xe đạp màu xanh vì em thích, em cảm ơn vì ý tốt của chị, bây giờ em đang tiết kiệm tiền nên chưa mua bánh cúng được, để khi em mua được xe em sẽ khao bánh đúc nhé.

Nhưng vẫn là suy nghĩ cũ của tôi, tiết kiệm thì bao giờ mới đủ, Tết này tiền mừng tuổi có thể giữ lại rồi qua sang năm mua xe, nhưng Tết có xe mới đi chơi hẳn xe sẽ rất vui.

Tôi nhất định phải tìm cách kiếm tiền thật nhanh! Và như thế, lần đầu tiên tôi bắt tay vào buôn bán khi chớm mười một tuổi tính theo tuổi Mụ.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí