Bị Đưa Vào Ổ Sói Phải Làm Sao Bây Giờ

Chương 2: Lang Vương rớt đài



Bên cạnh camera theo dõi.

NVCN A: “Trời ạ có phải tôi hoa mắt không, hôm qua bé Chó đất ăn xong thức ăn cho chó còn muốn thó thức ăn cho sói, hay nó là chó ngốc?”

NVCN B: “Bị phát hiện còn biết đẩy lên phía trước, chắc cũng không đến nỗi ngốc, chỉ hơi khờ thôi.”

NVCN A: “Con chó nhỏ này nhìn không lớn mà sao ăn nhiều dữ. Mấy con trước kia đồ ăn cho chó cũng không dám động, con này thì giỏi rồi, hùng hục ăn hết xong còn băn khoăn sao sói chưa ăn.”

NVCN C: “Lẽ nào chỉ có mình tôi muốn hỏi tại sao thịt thỏ hôm qua lại được nấu vậy? Bình thường đều để thịt sống mà. Lang Vương thịt tươi còn không ăn, nấu chín như thế… Ớ? Sao nó lại ăn…”

NVCN A: “Hay là tôi mù rồi? Vị Lang Vương tuyệt thực mười mấy ngày đều phải dựa vào tiêm dinh dưỡng có phải đang ăn thịt thỏ không?”

NVCN B: “Lang Vương có thể là vì muốn giữ đồ ăn thôi, dù sao cũng chỉ ăn một miếng. Mà thịt này… nấu như thế nào?”

NVCN D: “Tôi luộc.”

NVCN A: “Tại sao muốn luộc?”

NVCN D: “Chó thích ăn.”

NVCN ABC: “…” Quả nhiên cậu là người sói.

/Cuộc sống bi thảm của bạn nhỏ Chó đất 4/

Làm một con chó, lại là một con chó nhà, buổi sáng tỉnh dậy phát hiện có một con sói đang nhìn mình chằm chằm… chằm chằm… Loại đáng sợ này có ai hiểu thấu cho tuiiiii

Mà giờ khắc này tui đâu chỉ có sợ hãi, tui còn mắc tiểu nữa (ToT)

Là một pé chó nhà ưu tú, tui không thể tiểu trong lồng được.

Tui phải nín! Phải nín!

Nha nha nha, tui nhịn không nổi.

Lang Ca, ngài có thể đừng nhìn em nữa không? Ngài không phải thích chợp mắt à, sao giờ không ngủ một lúc đi?

Nếu phải lộ cái kia trước mặt Lang Ca, tui sợ đoạn tử tuyệt tôn mất.

Tui gấp gáp xoay quanh, trong lòng không ngừng đem “Chủ nhân” ra thiên đao chém chém.

Thật sự nhịn không nổi…

Len lén liếc Lang Ca một cái, Lang Ca giống như cũng không có hứng thú nhìn tới loại thấp kém như tui đâu nhỉ.

Tìm tới thảm lót vệ sinh, lặng lẽ duỗi duỗi lưng, không dám kiêu ngạo nhấc chân, tui nhắm tịt mắt, khuất nhục ngồi xổm cái mông xuống =))))

Thà mất mặt còn hơn mất mạng.

Lang không-hứng-thú-lắm Vương ánh mắt lóe lên một vệt kinh dị, lông mày khẽ giương lên, cơ hồ không nhìn thấy.

/Cuộc sống bi thảm của bạn nhỏ Chó đất 5/

Giải quyết nhu cầu sinh lý xong tui liền quay đầu ngó Lang Ca, mắt Lang Ca vẫn nhắm, quả nhiên không đem loại thấp kém như tui để vào mắt.

Mặt chó tạm thời được bảo vệ, tui vui vẻ hớn hở tìm một nơi sạch sẽ nằm sấp xuống, thừa dịp Lang Ca ngủ mà lén lút đánh giá.

Lang Ca lớn lên thật đúng là cao to uy mãnh nha—- Tuy Lang Ca vẫn luôn nằm cơ mà nhìn bốn cái chân cường tráng kia đi, còn cả cơ lưng thâm hậu nữa, khẳng định là một con sói vô cùng lợi hại.

Bộ lông Lang Ca cũng rất đẹp, toàn thân đa số đều là màu nâu nhạt nhưng sống lưng có một dải lông dài màu đen sậm, bụng và tứ chi lại là màu xám trắng.

Hóa ra không phải chỉ có toàn thân tuyết trắng mới đẹp.

Tui cúi đầu nhìn thân lông xám của mình một chút, thôi, vẫn là nhìn Lang Ca đi.



Còn không đợi tui xem đủ, “Chủ nhân” thiên đao chém chém kia tới.

Y mang theo súng đi về phía tui.

Không phải chứ, đây là muốn giết tui nuôi Lang Ca?

Tui há hốc mồm, chưa kịp nghĩ ra mình nên chịu chết hay liều mạng một lần thì trước mắt liền có một bóng đen sượt qua.

Mang theo tiếng gào thét cùng không cam lòng, Lang Ca nhào về phía “Chủ nhân”.

Sau đó là tiếng súng nổ.

Tui trơ mắt nhìn Lang Ca từ giữa không trung rớt xuống, ngã phịch trên mặt đất.



Chả lẽ “Chủ nhân” là người sói thật!

/Cuộc sống bi thảm của bạn nhỏ Chó đất 6/

Lang Ca còn bị quật ngã, tui đương nhiên không dám hung hăng. Tui cong đuôi, hạ thấp mình, cúi đầu hướng “Chủ nhân” nha nha kêu, trong mắt đều là lấy lòng và phục tùng.

“Chủ nhân” chỉ liếc tui một cái, sau đó thu hồi ánh mặt đến ngồi xổm trước mặt Lang Ca. Y tiếp nhận một cái rương từ người đi cùng, sau đó bắt đầu thao túng Lang Ca đang bất động.

“Chủ nhân” lấy ra một ống thuốc tiêm vào người Lang Ca, sau này tui mới biết đó là thuốc dinh dưỡng.

Tiêm hết thuốc xong, “Chủ nhân” cùng người kia đem Lang Ca lật lại, lộ ra trắng như tuyết… ý, không phải, là một cái bụng đầy rẫy vết thương!

Trên bụng Lang Ca có một vết thương lớn kinh khủng, tui vừa nhìn thấy liền kinh hồn bạt vía.

Dù là da thịt hay cả bộ lông cũng đều biến mất, chỉ để lại một vết rách sắp mục nát.

Xử lý bụng xong, “Chủ nhân” lại cẩn thận di chuyển đến chân sau của Lang Ca. Chân sau vùng gần bụng cũng có vết thương, hình như cơ thịt cũng bị cắn đứt một miếng.

Tui nghĩ không ra, làm sao vừa rồi Lang Ca có thể dùng cái bụng be bét thịt như vậy phát lực, lại làm sao mà dùng cái chân không toàn vẹn kia nhảy được lên đánh về phía “Chủ nhân”.

Lang Ca mới thật là sói!

Tui trợn mắt, nằm úp sấp trong lồng ngơ ngác nhìn, hồi tưởng lại cảnh tượng tối qua, phía sau lưng thoáng lành lạnh.

Nếu như trên người Lang Ca không có vết thương thì tui có thể an toàn thu hồi chân chó không tổn hại gì như vậy sao?

/Cuộc sống bi thảm của bạn nhỏ Chó đất 7/

“Chủ nhân” xong việc liền cùng những người khác chuyển Lang Ca về chỗ cũ, sau đó đến trước mặt tui, mở khóa lồng.

Mở! Khóa! Rồi!

What?

Làm cái gì?

Muốn mạng chó của tui à �(゚□゚*川

Lòng vòng như thế để làm gì, không bằng cho tui một đao luôn cũng được.

Tui run lập cập duỗi chân trước kéo cửa lồng đang rộng mở vào, làm bộ chỗ này vẫn bị khóa.

Trời biết tui biết “Chủ nhân” biết, Lang Ca không…

Vừa ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt Lang Ca… Lang Ca cũng biết…

Móng vuốt run lên, cửa liền mở.

Tui dựa vào, Lang Ca không phải trúng đạn rồi sao, sao ánh mắt lại lấp lánh hữu thần rồi?

Tui lúc đó còn chưa biết tới cái loại gọi là súng gây mê.

Giữa ánh mắt hung ác dọa nạt của Lang Ca, tui run rẩy chui ra khỏi lồng sắt.

Nghe nói loài sói rất thích cảm giác được thần phục, khả năng Lang Ca cảm thấy thái độ biểu đạt thần phục của tui ở trong lồng không đủ đoan chính.

Tui nỗ lực khắc chế chân run, “cam tâm tình nguyện” nằm nhoài trước mặt Lang Ca, “Nha Nha” kêu hai tiếng, nhìn bằng ánh mắt tràn đầy kính phục và kính yêu.

Ánh mắt Lang Ca càng thêm hung ác, lại còn mang theo điểm ghét bỏ?

Nhất định là tui nhìn lầm.

Tui đầu xám não xám lè lưỡi liếm Lang Ca vuốt trái.

Ánh mắt Lang Ca có chút loạn, lông mày nhướng lên.

Tui liền liếm Lang Ca vuốt phải.

Lang Ca nhắm mắt không nhìn tui nữa.

Khẳng định là bị một mảnh “trung tâm” của tui làm cảm động rồi—



Không bị Lang Ca áp bức tinh thần tui liền thoải mái hơn nhiều, sau đó tầm mắt liền bị hấp dẫn bởi chậu thịt thỏ.

Đương nhiên một lần ngã là một lần biết dại, tui thông minh đẩy miếng thịt thỏ đến trước mặt Lang Ca, liếm vuốt trái một cái.

Lang Ca không để ý.

Lại liếm liếm vuốt phải.

Từ trong cổ họng Lang Ca phát ra tiếng gầm nhẹ yếu ớt, so với tối qua xem như là rất ôn nhu rồi.

Chẳng lẽ là cho tui ăn?

Tui hướng Lang Ca “Uông uông” hai tiếng, cảm thấy Lang Ca thật là tốt!

Thịt thỏ lạnh nhưng so với thức ăn chó vẫn ngon hơn.



Không thể động đậy Lang Ca: Lang Vương rớt đài bị chó bắt nạt.

.