[Cao H] Dục Vọng Chiếm Hữu Của Tiểu Chó Săn

Chương 25: Bị làm đến kêu ông xã (1)



Edit: DiTiBeta: Đậu Xanh

Đại dương vật nóng bỏng sưng to của Văn Sâm bỗng chốc cắm vào nhục huyệt ào ạt nước chảy của Ngôn Hi, ấm áp phấn nộn, chật hẹp vô cùng, bao lấy côn thịt của cậu đến thoải mái.

" Ưm ~"

Cậu gầm nhẹ một tiếng, mắt như phóng ra ngọn lửa, hận không thể ăn cô.

" Dâm đãng! Muốn đem em bấm gãy sao!"

" A! Thật sướng!....."

Cậu hung hăng đánh mông cô một cái, tiện đà động nhanh hơn.

" A a a nhẹ một chút, quá mạnh a....."

Ngôn Hi bị cậu ôm giống tư thế xi tiểu, vốn dĩ cảm thấy thẹn, nhưng cô còn chưa kịp hét lên một tiếng thì đã bị đâm cho trên dưới phập phồng, thanh âm đứt quãng, giống như cây lục bình trên sông, bị mưa rền gió dữ vô tình đánh sâu vào.

Dương vật thô to của cậu làm cho phía dưới cô căng đầy, hai vách hoa huyệt bị tách ra, bụng nhỏ nhô lên hình dạng của cậu, theo từng động tác của ra vào của côn thịt không ngừng biến ảo.

Quy đầu mượt mà như trứng vịt, thông suốt cắm vào sau đó lại rút ra như kim đâm làm huyệt thịt cô vô cùng mẫn cảm, khoái cảm chồng chất lên, nồng đậm mà đánh tới, phối hợp với lực độ của cậu, Ngôn Hi quả thực muốn khóc.

"Huhu, không cần a Văn...Văn Sâm, a a a quá sâu, không cần...chậm, dừng lại, không cần, chậm a......"

Tiếng khóc kiều mị của cô đứt quãng, nghe không rõ lời nói.

Văn Sâm chẳng quan tâm, va chạm càng lúc càng mạnh.

" Đã biết, chị Ngôn Hi kêu em đừng có ngừng, em sẽ không ngừng, em sẽ thỏa mãn chị, làm chị Ngôn Hi thật sướng...."

" Oa ô ô ô ~"

Nghe những lời nói này, Ngôn Hi trực tiếp khóc ra tiếng, nướt mắt ào ạt rơi xuống từ gương mặt kiều mị động lòng người, có bao nhiêu nhu nhược đáng thương, nhưng Văn Sâm nhìn đến đáy lòng càng hung bạo.

Cô gái mình yêu bị chính mình làm khóc, đối với đàn ông thõa mãn không thôi.

" Chị có phải hay không đặt biệt sướng, đều sướng đến khóc? Em lại cắm chị nhanh một chút được không?"

" Không cần, không cần...."

Ngôn Hi dùng đôi tay mềm mại đẩy cậu ra, Văn Sâm cũng có ý xấu mà buông tay ra, làm cho thân mình cô ngã ra sau, thiếu chút nữa cho rằng mình sẽ ngã xuống đất, kinh hoảng thất thố mà ôm chặt cổ Văn Sâm.

" Nhìn xem chị thật thiếu làm, còn cố ý tới ôm em, có phải bị làm đến nghiện rồi không?"

" Không phải, cậu thả tôi, thả tôi xuống dưới...."

Ngôn Hi bị cậu nhục nhã đến mặt đỏ bừng, nhưng hai chân bị cánh tay cậu ôm, toàn thân chỉ dựa vào cậu chóng đỡ, căn bản không có biện pháp xuống dưới.

" Chị còn muốn làm liệt nữ trinh tiết sao? Rõ ràng rất muốn bị em cắm rút, còn muốn đi xuống? Hử?"

Văn Sâm cắn răng, lại hung hăng thúc vài cái, làm Ngôn Hi rên lớn, không khép miệng lại được.

" Buông tôi ra...Buông tôi ra..."

" Buông cô ra? Cô lặp lại lần nữa?"

Cậu một tay đem cô đè ở trên tường, điên cuồng kích thích mà luận động vòng eo.

" A a a a... Không cần a muốn chết, a a...."

"...Văn...Sâm, quá sâu, muốn tới... trong bụng ô ô ô...."

" Ô ô ô quá mạnh, không được, Văn Sâm tôi....a a a....."

Cô bị chơi đến nửa chết nửa sống, căn bản không chịu nổi, trước mắt trắng đen đan xen, đáng thương đến nói chuyện mơ hồ không rõ.

Văn Sâm thấy cô thanh âm đứt quãng, mồ hôi từ trên trán toát ra, thấm vào gương mặt vũ mị, sợ cô thật sự không chịu nổi, thoáng châm lại tốc độ.

"Bộ dáng chị bị chơi thật dâm, trách không được đi khắp nơi thông đồng, có phải cũng muốn kẻ khác đem mình chơi thành như vậy?"

" Không phải...."

Ngôn Hi nước mắt lưng tròng, bị oan khuất mà từng đợt nghẹn ngào.

" Không phải? Vậy sao hôm nay cô lại đi gặp tên đàn ông kia?"

Cậu nghĩ đến hình ảnh hai người trò chuyện vui vẻ, một cỗ phẫn nộ dâng lên, lại hung hăng thúc cô, thật muốn như vậy đem cô làm chết.

" Kia, đó là bởi vì ô..ô..ô...cậu chậm một chút....Tôi, mẹ tôi bảo tôi đi..."

" Mẹ chị bảo chị đi? Không nghĩ tới chị Ngôn Hi nghe lời như vậy, chị vì sao không giới thiệu em? Hay là đem em thành công cụ tiết dục, lúc cần thì lấy, khi không cần nữa thì vứt bỏ thẳng tay?"

" Không phải, Văn Sâm...."

" Văn Sâm!"

Văn Sâm nhăn mày lại, hướng về phía trước hung hăng động vài cái, Ngôn Hi bị cậu làm cho thất thanh.

Thật sự là quá sâu, cô cảm giác giống như cậu đâm vào tử cung của mình.

" Còn gọi em Văn Sâm? Chị Ngôn Hi lại gọi, lại gọi một tiếng thử xem em có đem chị làm chết!"

" Tôi......"

Cô thật sự sợ cậu sẽ tàn nhẫn không màng sống chết của cô mà làm, ôm cổ cậu nhẹ nhàng khóc, giống như xin tha.

" Vậy gọi là gì?"

" Tiểu...tiểu Sâm?"

" Tiểu Sâm? Chị cảm thấy em rất nhỏ sao?"

Văn Sâm vẫn không hài lòng, cô ý thúc vào như muốn nói cho cô biết mình có bao nhiêu khổng lồ.

" A ~ Đừng cử động, đừng cử động....."

" Chị hôm nay gọi không đúng, em sẽ không dừng lại!"