Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 12



Chương 12

Hai mắt Tiền Khôn sáng lên, ông ấy nói: “Vậy thì phiền em Lý rồi”.

Lý Dục Thần bảo Tiền Khôn ngồi xuống, nhặt dây câu ông ấy dùng để câu cá dưới đất lên: “Em không mang kim theo, mượn dây câu của anh dùng tạm vậy”.

Anh nhẹ bấm ngón tay, dây câu đứt thành từng đoạn, có tổng cộng mười ba đoạn.

Sau đó anh cầm lấy một đoạn trong đó rồi búng nhẹ một cái, dây câu b ắn ra như kim, đâm vào huyệt thiên khu của Tiền Khôn. Tiếp theo là đoạn thứ hai, đoạn thứ ba… Chẳng mấy chốc mười ba đoạn dây câu đã đâm vào mười ba huyệt vị tựa như kim, sâu cạn không giống nhau, nhưng phần đuôi vẫn đang liên tục đung đưa.

Tiền Khôn ngây người nhìn cách châm cứu kỳ diệu này.

Khi nãy ông ấy phóng nội lực bắn dây câu ra đâm thủng cổ tay của mấy tên côn đồ trông có vẻ cao siêu, nhưng còn kém xa Lý Dục Thần. Chưa nói đến độ chuẩn xác khi đâm vào huyệt, chỉ nói đến việc dây câu sau khi rời tay vẫn cứng như kim, chân khí bên trong ngưng tụ không tan đi thì đây thật sự là lần đầu ông ấy nhìn thấy.

Mà thứ tự và phương pháp châm cứu mười ba huyệt vị này… Chẳng lẽ là Quỷ Môn Thập Tam Châm trong truyền thuyết ư?

Cuối cùng Tiền Khôn cũng tin hôm nay mình gặp được quý nhân, hơn nữa rất có thể đây là lần gặp gỡ may nhất cuộc đời ông ấy.

Lý Dục Thần rất thành thạo, chẳng mấy chốc đã hoàn thành một lần châm cứu, anh rút hết toàn bộ dây câu ra vứt đi, vỗ tay nói:

“Xong rồi, vết thương của anh gần như không còn gì đáng ngại nữa, với nền tảng của anh chỉ cần tĩnh dưỡng nửa năm là sẽ khỏi hẳn. Nếu muốn nhanh em có thể kê cho anh một đơn thuốc, trở về uống nửa tháng. Nửa tháng sau em sẽ giúp anh châm cứu một lần nữa là có thể hồi phục lại như cũ”.

Tiền Khôn rất rung động, ông ấy nói với giọng điệu biết ơn: “Anh đã bị thương gần mười năm, tất cả bác sĩ nổi tiếng trong thiên hạ đều bó tay, không ngờ em Lý vừa ra tay đã chữa khỏi bệnh, chú đúng là thần tiên trong nhân gian”.

Lý Dục Thần đọc cho ông ấy tên mấy vị thuốc bắc, dặn dò lượng dùng, bảo ông ấy về hốt thuốc theo đơn, sau đó hỏi: “Nửa tháng sau em sẽ châm cứu cho anh, làm cách nào để tìm anh đây?”

Tiền Không đáp: “Nhà anh ở Tiền Đường, đến lúc đó anh sẽ đến thành phố Hoà đón chú, chú cho anh số điện thoại đi”.

Lý Dục Thần bèn lấy cái điện thoại Nokia cũ đã dùng mấy chục năm ra, trao đổi số điện thoại với Tiền Khôn.

Trước khi tạm biệt, Lý Dục Thần thấy Tiền Khôn trầm ngâm như có gì muốn nói thì bèn hỏi: “Anh Tiền có chuyện gì sao?”

Tiền Khôn cất lời: “Nhà họ Lâm ở thành phố Hoà cũng có thể xem là gia tộc giàu có, không biết chú có thù oán gì với nhà họ Lâm, có phải có hiểu lầm gì không? Anh cũng có quen biết với Lâm Thượng Nghĩa, nếu cần thì anh có thể giảng hoà giúp cho”.

“Không cần đâu”, Lý Dục Thần trả lời rất dứt khoát: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ, em có thể tự giải quyết được”.

Tiền Khôn còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Ông ấy biết rõ chuyện nhỏ trong miệng Lý Dục Thần chưa chắc là chuyện nhỏ với nhà họ Lâm.

Nhìn bóng lưng Lý Dục Thần rời đi, ông ấy khẽ thở dài một hơi, thầm nói: Lâm Thượng Nghĩa à Lâm Thượng Nghĩa, ông đắc tội với cao nhân như thế chỉ có thể tự cầu phúc cho mình thôi.