Chạm Đáy Thương Đau

Chương 38: Biến chất (H)



Vân Hi bị ép quỳ gối trước mặt Cố Hải Đăng, miệng thì phải tiếp nhận thứ vừa nóng vừa dài, cự vật to lớn của kẻ này tựa như muốn chen lấn vào sâu bên trong và cố sức nhồi đầy cổ họng y. Nước bọt không tài nào nuốt xuống chảy tràn ra khỏi khoé miệng và đọng lại nơi chiếc cằm thon gầy, cảm tưởng chỉ cần bóp chặt là vỡ nát vụn.

Chất lỏng trắng đục mà Cố Hải Đăng tiết ra, sau mấy chục lần đâm rút trong miệng Vân Hi đã bị đẩy hết xuống cổ họng y. Vân Hi không muốn nuốt thứ kinh tởm đó, nhưng không thể phản kháng lại, cuối cùng vẫn phải chịu đầu hàng trước ham muốn tàn độc của Cố Hải Đăng.

Hắn túm chặt lấy mái tóc đen lẫn lộn thủy tinh vỡ và máu đỏ dính nhớp của y, thoả mãn đến mức không để ý tay mình đã bị thủy tinh cứa đứt, cứ vậy mà ấn đầu y thật chặt, dí sát rạt không để chừa một kẽ hở vào giữa hai chân mình.

"Ưm... ưm..." Khuôn miệng nhỏ nhắn của Lại Vân Hi cuối cùng cũng không chịu nổi kích cỡ to lớn của cự vật kia, khoé môi hơi rách ra, rơm rớm máu đỏ. Y không dám hít thở mạnh, chỉ sợ một cử động nhỏ của mình cũng khiến tên quái vật đội lốt người này sản sinh thêm những hành động vượt ngoài sức tưởng tượng.

Khẽ ngửa cổ ra phía sau, Cố Hải Đăng bắn từng đợt tinh dịch nóng bỏng vào sâu trong khoang miệng ấm áp của người kia, ngay lúc cao trào, tiếng nấc nghẹn của Vân Hi càng làm hắn thêm kích thích. Đây là lần đầu tiên Cố Hải Đăng muốn chơi thêm hiệp nữa sau hai lần phóng đãng. Trước đây, Cố Hải Đăng rất ít khi tự mình lâm trận, hắn thích nhìn những con mồi của mình bị tàn phá bởi hàng loạt những món đồ chơi vô tri vô giác, ví như nhét trứng rung và máy mát xa cỡ lớn vào trong mấy cái động dơ bẩn đó, lại liên tục dùng roi quất lên người, vào mông, vào ngực, và cả lên nhưng khuôn mặt non nớt hái ra tiền của câu lạc bộ đêm, điều ấy khiến Cố Hải Đăng cảm thấy kích thích hơn cả thuốc phiện.

Cố Hải Đăng không mặc định coi những kẻ đó là mấy lão già cấp dưới của cha hắn - mấy con chó săn lúc nào cũng giả làm chó nhà, ra vẻ ngoan ngoãn và nịnh bợ chủ nhân, nhưng khi làm ra hàng loạt hành động mất nhân tính để thỏa mãn dục vọng với thân thể của những con người còn không biết tên, Cố Hải Đăng lại có cảm giác hưng phấn như thể roi da trên tay hắn đang quất vào bộ mặt già nua của những kẻ hắn căm ghét tới tận xương tủy.

Cố Hải Đăng không thể thoả mãn với việc chỉ làm tình đơn thuần và ôn nhu như những người yêu nhau, thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy ổn hơn cho tới lúc này là khiến người khác phải đau khổ, nạn nhân càng đau đớn bảo nhiêu, hắn càng sung sướng bấy nhiêu.

Lúc này cũng vậy, chứng kiến Vân Hi tuyệt vọng đến mức bật khóc dưới thân hắn, Cố Hải Đăng cảm thấy thoả mãn hơn bao giờ hết, tuy nhiên, đây là một trong những lần hiếm hoi hắn trực tiếp động tay vào da thịt của kẻ mà hắn coi như một tên điếm. Lần này, Cố Hải Đăng thực sự tận hưởng cái gọi là "làm tình", mặc dù chỉ có hắn cho là như vậy, còn đối với Vân Hi, tất cả những việc tên khốn này làm ra chẳng khác nào nhục hình.

Cố Hải Đăng không hề có một tuổi thơ bất hạnh, cũng chẳng hề bị ảnh hưởng từ môi trường xung quanh dẫn tới những thói hư tật xấu, hắn chỉ đơn giản là có những suy nghĩ vô cùng vặn vẹo, Cố Hải Đăng muốn được công nhận, nhưng theo một cách khác người, hắn muốn trút giận, muốn xả hết những bức tức trong lòng mình ra, và cũng bằng một cách vô cùng khác người. Nhưng lúc này tất cả những thứ đó sớm đã bị Cố Hải Đăng vứt ra phía sau đầu, hắn không quan tâm nữa, thứ duy nhất thu hút được sự chú ý của Cố Hải Đăng là người dưới thân.

Sau khi bị bức ép đến ngạt thở, Vân Hi gục xuống đất. Tinh dịch tiếp tục chảy ra từ miệng và cả nơi tư mật phía sau. Chẳng để Vân Hi có thêm một phút giây ngơi nghỉ, Cố Hải Đăng đã túm cánh tay gầy guộc của y, ném y lên trên chiếc sô pha bọc da trơn bóng.

Hắn tách mở những ngón tay của Vân Hi ra, dùng nó bao bọc lấy cự vật của mình rồi tuốt lên xuống nhằm kích thích cậu em trai to bự đứng thẳng lên nhanh chóng. Hai tay Vân Hi bị trói chặt ra sau, dĩ nhiên không thể rút trở về, đành để mặc Cố Hải Đăng điều khiển như thể hắn mới là chủ nhân của cơ thể y, và dù không bị trói, với sức lực hiện giờ của kẻ trói gà không chặt, đến đứng thẳng cũng không thể, thì việc cử động theo ý muốn cũng là quá xa xỉ.

Vân Hi quá mệt mỏi rồi, suy cho cùng, tâm y cũng đã lạnh, chỉ còn lại thân xác đã tàn dại, nếu không vì bản thân cứ luôn vô thức phản kháng lại, thì Vân Hi cũng chẳng màng tới việc mình sẽ bị đối xử như thế nào, bởi vì trái tim y đã nguội lạnh và trống rỗng từ lâu, thân xác cũng chỉ đơn giản là một cái vỏ bọc chứa đựng linh hồn mục ruỗng khỏi bị người đời vạch trần.

Hồn đi rồi, xác ở lại, giống như một cái cây đã mất đi gốc rễ, cho dù có được chăm bón tử tế hay bị cắt khía, chặt khúc ra thành từng mảnh nhỏ thì cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa, bởi vì cái cây đã mục rữa từ sâu tận bên trong và ngày trở thành một nắm tàn tro tàn cũng chẳng còn xa...