Chân Long Luân Hồi Cảnh: Liên Hoa Xuất Thế, Cửu Giới Phân Tranh.

Chương 16: Bắt cóc.



Những nhận định của lão giả nói ra đều là những điều mà Trương Bảo chưa từng được biết. Nghe xong như được mở rộng tầm mắt, ông chắp tay đa tạ không ngớt.

Tuy nhiên những điều sau đó mới đáng kinh ngạc.

Đến cả chuyện Trương Vệ ra sao lão cũng nói vanh vách không xót bất kỳ chi tiết nhỏ nào. Như thể lão đã tận mắt chứng kiến.

Điều đó khiến Trương Bảo lạnh người. Nhưng những lời đó họ giao tiếp ở một nơi kín cẩn chỉ có hai người được biết không tồn tại kẻ thứ ba. Do vậy lại càng gia tăng thêm sự tin tưởng nơi Trương Bảo nên ông quyết định theo sự sắp xếp của lão.

Năm năm sau.

Khi này, Trương Vệ cũng đã bước sang tuổi thứ bảy.

Cậu được tách khỏi mẫu thân của mình, tự thân lên đường rời khỏi Mộc Châu để đến Đế Đô cùng Trương Bảo sinh sống.

Khi đi ngang khu rừng Ẩn Quỷ Cốc cách Đế Đô thành chưa đến nữa ngày di chuyển thì xuất hiện hai kẻ bịt mặt chặn đường.

Một trong hai kẻ ấy có vết sẹo thẳng đứng trên mắt trái. Chúng tay cầm kiếm sắc nhọn lao đến hòng c·ướp kiệu. Hộ tống cho Trương Vệ là một hộ vệ Trương Gia Bảo tên Thái Ấp, ngay tức thì lao đến ứng chiến. Tuy nhiên chưa đến nữa chiêu đã nằm dưới kiếm của chúng.

Thấy vậy, những người khác bỏ chạy tán loạn. Để mặt Trương Vệ sống c·hết, do đó không ngạc nhiên khi cậu bị chúng bắt mang đi.

Tin tức nhanh chóng được truyền về Trương Gia Bảo. Lúc này tại Trương Gia đang diễn ra một cuộc họp quan trọng của những trưởng lão hàng đầu gia tộc. Nên Trương Bảo không kịp hay tin.

Đến chiều hôm ấy ông mới được biết.

Khi huy động người đến Ẩn Quỷ Cốc chi viện thì đã muộn. Nơi này vốn là nơi Ác Linh trú ngụ, về đêm không tiện qua lại. Vì thế dẫu có thương con bao nhiêu Trương Bảo cũng không dám mạo hiểm quân lực mà tìm kiếm.

Bên cạnh đó Nhị Trưởng lão "Trương Trung" ngày đêm lăm le chiếc ghế Bảo chủ, lời ra tiếng vào khiến ông phải trở về Trương Gia Bảo trong sự lo lắng tột cùng.

Lòng cầu mong trời mau sáng.

Giữa khuya hôm ấy.



Lũ b·ắt c·óc đã nhốt Trương Vệ vào bao vải mà đặt để ở một cánh rừng phía Đông. Không rõ mục đích của chúng là gì, tuy nhiên với một đứa trẻ mà nói lưu lạc ở đây lâu cũng sẽ bị Ác Linh nuốt chửng đến không còn một miếng xương cốt.

Do bị lực tác động mạnh, nên cậu bé Trương Vệ hôn mê đến giữa đêm mới tỉnh lại.

Lúc mở mắt cậu chỉ thấy một mảnh đen tối, cử động mới biết mình bị nhốt trong một không gian hẹp. Tuy nhiên cậu không hề bị trói mà được thả lỏng chân tay, ngoài ra miệng túi cũng buộc không chặt, chỉ cần chút động đậy là có thể dễ dàng thoát ra.

Khi ra đến bên ngoài thì trước mặt cậu bé Trương Vệ nhỏ tuổi là một khu rừng lớn với những thân cây cao to sừng sững không thua gì cột đình, không những thế những rễ cây mọc lên cả trên mặt đất tạo ra một môi trường sinh thái vô cùng lạ lẫm.

Cậu lần đầu đặt chân khỏi vòng tay mẫu thân. Không trách có một chút run sợ.

Trong vô thức cậu gọi:

"Mẫu thân ơi!"

Cứ thế cậu cứ vừa đi vừa gọi mà không biết nguy hiểm đang rình rập xung quanh. Những con thú săn mồi đang ở rất gần chỉ cần một bước sai lầm cậu sẽ phải trả giá. Đi được một đoạn ngắn cậu ngã quỵ xuống vì đói, tay ôm bụng mà khóc lớn.

Tiếng khóc vang vọng khắp núi rừng, trực tiếp đánh động lũ quái.

Chúng ngửi thấy mùi thịt tươi lập tức chạy đến, nhưng khi chúng đến đúng nơi phát ra tiếng khóc thì không thấy bất kỳ thứ gì kể cả mùi hương cơ thể cũng biến mất.

Chúng liền di chuyển xung quanh tìm kiếm.

Nhưng đâu biết rằng, Trương Vệ lúc này đang ở trên một cành cây cao gần đó. Sau lưng cậu là một cô bé vô cùng đáng yêu với độ tuổi ngang ngửa cậu. Cô bé một tay bịt miệng Trương Vệ, một tay niệm phép.

Nhờ đó mới thành công cứu Trương Vệ một mạng.

Cả hai chờ đợi trong thấp thỏm, được một lát chúng liền rời đi. Lúc ấy cô bé mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời mở miệng Trương Vệ đang khóc thút thít ra mà mắng:



"Ngươi có thôi đi không? Đã là con trai ít ra cũng phải mạnh mẽ lên chứ. Mít ướt vậy sao?"

Trương Vệ hít một hơi, yếu đuối nói:

"Tại ta đói quá, sáng giờ vẫn chưa ăn gì....nên..."

Hừ lạnh một cái, cô bé móc trong người ra một quả ổi xanh do bản thân hái được đưa ra trước mặt cậu và nói:

"Cho ngươi."

Đôi tay nhận lấy thức ăn, Trương Vệ cảm ơn lia lịa. Rồi lau đi nước mắt ăn lấy ăn để một hơi. Trong lúc đó, cô bé lí lắc hỏi:

"Tại sao ngươi ở đây? Ngươi tên họ là gì?"

"Ta họ Trương tên Vệ tự Vân Long. Người Mộc Châu, ta vì đến Đế Đô tìm cha giữa đường bị kẻ xấu b·ắt c·óc. Đến khi tỉnh lại đã ở đây rồi."

"Vậy ư!" Cô bé cười an ủi sau đó nói: "Ta tên Lạc Lạc, ngươi có thể gọi ta là Lạc Nhi cũng được. Ngươi tự xuống được không?"

Theo câu nói đó, Trương Vệ nhìn xuống mặt đất cách chỗ cậu hơn 10 trượng nhìn có vẻ hơi cao. Tuy nhiên cậu đã từng học qua khinh công cơ bản nên liền gật đầu nói:

"Được."

"Vậy xuống thôi."

Nói đoạn cô bé tên Lạc Lạc nhảy xuống tiếp đất một cách nhẹ nhàng. Thấy vậy Trương Vệ cũng xuống theo, nhưng cách cậu khá vụng về suýt chút nữa là tiếp đất bằng mông.

Thấy vậy Lạc Lạc không giấu được nụ cười trêu chọc vì sự yếu kém của đối phương. Dẫu vậy Trương Vệ không tức giận, cậu vẫn ăn nốt phần thức ăn còn lại rồi nói:

"Chúng ta đi đâu?"

"Ta cũng không rõ, ta cũng như ngươi nhưng khác ở chỗ ta ham chơi nên bị lạc. Theo những gì ta biết về nơi này, càng về đêm thì để an toàn chúng ta nên đến phía giữa rừng nơi có một con thác lớn sẽ an toàn hơn. Vì nơi đó có Tuyệt U Thảo thứ mà ma thú rất ghét."



Nói đoạn, cô bé bước đi nhanh phía trước dẫn đường. Còn Trương Vệ thì cước bộ theo sau độ chừng mười bước chân Lạc Lạc xoay người lại nhìn thẳng Trương Vệ mà nói:

"Mà khoan, hà cớ gì ta phải cứu ngươi lại còn đưa người theo cùng? Chẳng phải mình ta sẽ thong thả hơn hay sao chứ?"

Trương Vệ suy nghĩ một chút rồi thông minh nói.

"Gia gia ta đã từng nói, giúp người thì giúp cho chót. Ngươi giúp ta thoát c·hết rồi thì giúp ta sống sót chẳng phải là công thành danh toại, công đức vô lượng hay sao?"

Nghe vậy Lạc Lạc suy tư một lúc cũng cảm thấy có lý, tuy nhiên cô bé không muốn bản thân chịu thiệt nên đi vòng quanh một lác, suy nghĩ một hồi bèn chống nạnh ngang hông, nói:

"Giúp ngươi thì cũng được, tuy nhiên ta có ba điều kiện. Ngươi đáp ứng, ta sẽ thành toàn cho nhà ngươi ngay."

Không một chút chần chừ Trương Vệ gật đầu ngay tắp lự.

"Hảo. Điều đầu tiên: phải gọi ta là tỷ tỷ, ta bảo gì đều phải nghe theo."

Điều kiện này không mấy khó khăn, chỉ một cái gọi mà giữ được mạng cũng đáng đấy chứ. Nên Trương Vệ ngoan ngoãn gọi hai chữ.

"Tỷ tỷ."

Thấy yêu cầu của mình được đáp ứng, Lạc Lạc vui mừng ra mặt.

"Được còn hai điều còn lại lần sau mới nói tiếp."

Nói đoạn, nàng thích thú cười tủm tỉm không biết trong cái đầu ấy đã nghĩ ra những thứ kỳ quặc gì. Tuy nhiên nói gì thì nói ca hai đều đã thống nhất được điều bản thân phải làm.

Nữa canh giờ sau.

Lạc Lạc cùng Trương Vệ đã đến một nơi chứa đầy đom đóm. Một quang cảnh vô cùng lãng mạn, khiến Lạc Lạc vô cùng thích thú, cô bé chạy theo chúng mà quên mất nguy hiểm đang rình rập xung quanh.

Còn Trương Vệ thì không biết điều đó nên cứ cước bộ bám theo phía sau.