Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 11: Chương 11





Bạch Chỉ vẫn có chút không tin: "Không phải nói có đứa nhỏ trúng tà, còn đi tìm đầu nữa?"
"Tự mình dọa mình, đừng suy nghĩ bậy bạ, mau đi ngủ."
Bạch Chỉ gật đầu một cái rồi vào phòng.

Nhớ lại tư thế mới vừa được ôm không nhịn được lại nổi lên ý dâm, tay ảnh thật lớn ah~~~
"A~" tiểu Bạch ôm chăn lăn lộn trên giường, thích thì làm sao, vì cái gì ảnh lại là trai thẳng vậy!
Ban ngày ngủ nhiều nên ban đêm cũng không mệt, Bạch Chỉ cầm điện thoại ra dọn dẹp Weibo, lại mở WeChat thì thấy có thêm mấy lời mời kết bạn nên mở ra nhìn, cái WeChat thứ nhất tên: Xin lỗi Tiểu Bạch, có thể cho anh thêm một cơ hội không.

Bạch Chỉ mặt không cảm xúc nhấn từ chối, cái thứ hai: Tiểu Bạch, anh cùng Tống Nhiên không phải như em nghĩ đâu, vẫn nhấn từ chối.

Cái thứ ba: Tiểu Bạch, anh sai rồi, em rốt cuộc đi đâu?
Bạch Chỉ không còn tâm trạng xem tiếp nữa, thẳng tay nhấn từ chối liên tiếp mấy cái phía dưới, tiện thể cài đặt thành cấm người lạ kết bạn.

Bây giờ lại nói bản thân biết sai rồi, ngoại tình sáu bảy năm mà sao không chịu biết sai từ sớm đi? Đáng giận nhất là hắn ta còn dám nói cậu trên giường giống như con cá chết? Xí! Sao không coi lại có phải do bản thân không? Mình không được còn trách người khác không có cảm xúc? Đồ quỷ ngắn! Cũng chỉ có Tống Nhiên mới vừa vặn với mi, điếm phối với chó, trường tồn cùng trời đất!
Bạch Chỉ thở phì phò cài đặt lại xong thì bắt đầu xóa vòng bạn bè, xóa từ đầu đến cuối cũng phải tốn nửa tiếng.

Kiểm tra hết những tin trên vòng bạn bè có liên quan đến hai người, cũng chỉ còn lại không đến mười tin, mà còn đều là chuyển phát tin cứu trợ....!
Bạch Chỉ sa sút tinh thần tắt máy, nói không buồn khổ là giả, Trần Hạo chiếm giữ bảy năm cuộc sống của cậu, nuôi con cá con mèo con chó còn có cảm tình nói chi là người.


Cho dù hắn có rất nhiều khuyết điểm, cuộc sống giường chiếu cũng không được hài hòa, mà Bạch Chỉ cũng chưa từng nghĩ sẽ chia tay nói gì đến là dùng cách nhẫn tâm như vậy.

Khóe mắt hơi ẩm ướt một chút, đưa tay lên lau, bóng đèn trên đầu bỗng nhiên lóe lên một cái rồi ngủm.

"Ơ?" Bạch Chỉ không có thời gian tiếp tục thương cảm, lấy điện thoại ra mở đèn pin lên, bốn phía đen thui, hình như bị cúp điện.

Máy sưởi cũng tắt, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống, gió luồn từ khe cửa vào lạnh lẽo, Bạch Chỉ khoác chăn ngồi dậy.

Đột nhiên nhớ tới câu chuyện Nhị Lương Tử vừa kể, bỗng chốc sau lưng lạnh toát, càng nghĩ càng sợ.

Triệu Bắc Hoành bị một trận tiếng gõ cửa nhè nhẹ đánh thức.

"Anh Hoành, anh ngủ chưa?"
"Tiểu Bạch? Sao vậy?"
Bạch Chỉ nghe anh đã thức liền vội vàng đẩy cửa đi vào: "Bị cúp điện rồi!"
Triệu Bắc Hoành bấm công tắc điện, quả nhiên đèn không mở.

"Ngủ lạnh hả? Lại đây."
Ngôi nhà được xây dựng không có lớp cách nhiệt, thời tiết ở đông bắc mà không có thiết bị sưởi, trong phòng không hề ấm áp, Bạch Chỉ run rẩy ôm chăn bông bước tới.

"Tối nay chịu đựng một chút ở lại với tôi đi, ngày mai lại gọi thợ điện tới xem coi chuyện gì xảy ra." Dây điện ở khu này có chút cũ, thường xuyên bị cúp điện anh cũng quen rồi.

"Ngủ chung?" Bạch Chỉ nuốt nước miếng một cái.

"Làm sao, cái giường này của tôi cũng không nhỏ, hai người nằm vẫn được."
"Được được." Tiểu Bạch ôm chăn đi tới hướng chiếc giường màu đen, lúc sắp đi tới mép giường thì dấp trúng giày trên đất, nhào thẳng lên người Triệu Bắc Hoành.

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
Triệu Bắc Hoành bị cậu va vào cằm, giơ tay vỗ mông cậu một cái: "Nhanh chui vào chăn."
"Ưm~" Bạch Chỉ cắn môi đem tiếng thở dốc nuốt xuống, ở trong bóng tối khiến cho thân thể cậu nhạy cảm hơn, nơi bị vỗ giống như bị chích điện, lập tức trở nên nóng bỏng.

Không thể hù đến người ta....Lỡ như để ảnh biết mình là một cậu gay, đem mình đuổi ra ngoài thì biết làm sao.


Giường Triệu Bắc Hoành ngủ là giường gỗ, so với giường dây thép của Bạch Chỉ thì lớn hơn một nửa, đủ để hai chàng trai trưởng thành ngủ.

Lên giường, tay Triệu Bắc Hoành khoác lên eo cậu rồi luồn xuống dưới sờ một cái: "Cậu mặc quần bông ngủ à?"
"Ừ."
"Cái thứ đồ chơi này mặc chật chội ngủ khó chịu lắm, cởi ra mặc quần thu ngủ là được rồi."
"Ồ." Tiểu Bạch ở trong chăn mò mẫm cởi quần bông ra, để lên cái ghế bên cạnh, nghĩ trong đầu là tôi còn muốn cởi hết cơ, chỉ sợ anh không chịu thôi.

Sau khi cởi quần ra, chân cậu lạnh lẽo cọ cọ trúng chân Triệu Bắc Hoành: "Đây có còn là chân người sống không vậy?"
Bạch Chỉ cắn chăn im lặng, cậu từ nhỏ đã thể hư, mùa hè còn đỡ, mùa đông là tay chân lạnh như băng, ban đêm cũng khó ngủ.

Triệu Bắc Hoành đưa chân qua, đem hai chân nhỏ của cậu kẹp vào giữa chân mình.

Chân to ấm áp khô ráo giống như một cái lò lửa, sưởi Bạch Chỉ thật dễ chịu.

Không nhịn được cọ nhẹ ngón chân lên bàn chân anh.

Triệu Bắc Hoành siết chặt bàn tay trên eo cậu, nhẹ giọng nói: "Đừng quậy, mau ngủ đi."
Bạch Chỉ lập tức dừng lại, tim nhảy bùm bụp, mình mới làm gì vậy! Aaaaaa, xấu hổ quá!
Chỉ chốc lát, từ sau lưng truyền tới tiếng ngáy khe khẽ, hơi thở của Triệu Bắc Hoành đều đặn, đến lúc liền ngủ, nhưng Bạch Chỉ lại không ngủ được.

Ban ngày ảo tưởng về người ta, bây giờ người đàn ông này ngủ ngay bên cạnh mình, chỉ cách nhau một nắm tay, xoay người một cái là có thể chạm được ngay.


Trong đầu không khống chế được mà bắt đầu tự động phát lại PPT*.

(*): Mình không chắc nhưng mình nghĩ là kiểu làm video thuyết trình PowerPoint.

Trời ơi, mạng già này chết mất~
Người bên cạnh thì thào lật người, Bạch Chỉ tưởng là anh tỉnh, liền sợ cứng người, động một cái cũng không dám động.

Đợi cả buổi mà cảm thấy người bên cạnh cũng không tỉnh, cậu mới chậm rãi thở ra.

Tiểu Bạch than thở trong lòng, thật quá là cực hình!
Triệu Bắc Hoành thức dậy vào lúc ba giờ sáng, mặc quần áo vào rồi xuống lầu mở cửa.

Không còn lò sưởi nhân tạo nữa, chiếc giường ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

Bạch Chỉ ở trên giường mà lạnh phát run, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ.

Trong chăn còn vương hương vị của Triệu Bắc Hoành, mùi xà bông dễ ngửi cùng với mùi thuốc lá, Bạch Chỉ vùi đầu vào gối hít sâu một hơi..