Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 27: May mắn từ trên trời rơi xuống



Triệu Bắc Hành gõ đầu Bạch Chỉ một phát: “Không có được cười anh.”

“Đâu có ạ, anh Hành giữ mình trong sạch thế này sao em lại cười anh được!” Cũng may trong xe tối thui nên Triệu Bắc Hành không thấy cậu đang cười sung sướng muốn ngoác tận mang tai.

“Thế còn nghe được. Ừm, lúc làm cái đó cậu thấy sao?”

Sao trăng gì? Giống y như lúc đi ị thôi… Chứ một đứa trời sinh nằm dưới như cậu làm sao mà biết cảm giác nằm trên nó như thế nào? Cho cậu nằm trên thì xin thua, con chim non của cậu không gồng lên nổi.

“Thì… giống như lúc tự dùng tay thôi ạ.” Bạch Chỉ nói nhăng nói cuội.

Triệu Bắc Hành không tin cho lắm: “Anh nghe bọn Nhị Lương Tử bảo càng làm càng sướng.”

Má, mấy thằng ranh con dám dụ dỗ anh Hành nhà mình!

“Không có sướng như tụi nhỏ nói đâu anh, mệt dữ lắm, làm lâu ngày còn bị đau lưng nữa.”

Triệu Bắc Hành bật cười, thò tay bóp em Bạch Chỉ: “Eo cậu yếu xìu chứ gì?”

“Xí, eo em khỏe lắm! Một đêm bảy lần không vấn đề gì luôn!”

“Rồi rồi rồi, cậu giỏi nhất luôn. Thế sao hai đứa lại chia tay?”

Bạch Chỉ thở dài, giờ nhắc lại chuyện cũ cậu mới nhận ra mình chẳng còn cảm giác đau lòng và tức tối như ngày đó mà chỉ đơn giản là thấy, mọi chuyện diễn ra sao mà hoang đường quá.

“Người ta quen em mà vẫn lén có quan hệ ngoài luồng tận sáu bảy năm, cái đứa con giáp thứ mười ba kia còn là bạn em nữa cơ.”

“Bồ cậu bắt cá hai tay?”

“Dạ. Trước em lơ ngơ nên mãi không biết gì, sau có lần em đi công tác, hai người đó thừa dịp chạy đến nhà em rồi ừm hứm luôn… Lúc đó em mới phát hiện ra mọi chuyện.”

Triệu Bắc Hành vươn tay sờ cặp sừng vô hình trên đầu Bạch Chỉ: “Sau đó thì sao?”

“Em đâu thể nào nhịn nhục được, thế là em mới hỏi bạn em là chuyện giữa hai người là sao đây. Ai ngờ bạn em gửi luôn đoạn ghi âm mà nó với bồ em l@m tình qua cho em nghe luôn.”

Triệu Bắc Hành nghẹn họng trân trối trong lòng, cha mẹ ơi thằng bé này đúng là số khổ mà.

“Sau đó em nghỉ làm đến đây giải sầu một chuyến rồi gặp được anh đó.”

Triệu Bắc Hành ôm cậu bảo: “Cái này gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ đó. Hai anh em mình gặp nhau là có duyên hết.”

Bạch Chỉ gật gật đầu, nếu có thể phát triển thành một mối quan hệ khác thì lại càng có duyên hơn ạ~

Hai người ngồi tám nhảm một hồi tới hơn 12 giờ, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi. Ngồi trong xe lạnh lẽo như kho đông lạnh khiến đôi chân Bạch Chỉ mất luôn cảm giác. Cậu từng nghe người ta bảo, khi thời tiết lạnh quá độ thì những bộ phận mỏng manh như lỗ tai, ngón tay, ngón chân,… sẽ bị đông cứng lại rồi rụng mất.

Bạch Chỉ hơi sờ sợ, cậu mà không có ngón chân thì trông xấu lắm. Chân trụi lủi rồi sao mà mang dép lào được nữa? Bỗng dưng nghĩ đến chuyện cụt chân không mang được dép lào khiến Bạch Chỉ bật cười.

“Cười ngáo ngơ cái gì đó?”

“Anh Hành ơi, có khi nào mình bị chết cóng không ạ?”

“Tào lao, mặc đồ kín bưng thế này sao mà chết cóng được.”

“Thế có khi nào chân lạnh cứng rồi rụng ra luôn không anh?”

“Tất nhiên là không, chân cậu lạnh à?”

Bạch Chỉ gật đầu: “Chân em lạnh đến mức sắp mất cảm giác rồi.”

Triệu Bắc Hành nghe thế giật thót cả mình, anh vội khom lưng sờ thử mắt cá chân cậu, đúng là lạnh đến kinh người.

“Mau cởi giày, đưa chân qua đây cho anh.”

“Dạ.”  Bạch Chỉ cố gắng cởi giày ra, hai chân cậu lạnh cứng còng cả lại.

Triệu Bắc Hành để cậu ngồi lên đùi đối diện với mình, sau đó vén áo ra đặt chân cậu lên bụng để sưởi ấm.

“Anh Hành ơi…”

Thân hình Triệu Bắc Hành có hơi run rẩy, răng anh va cầm cập vào nhau: “Sao không nói sớm cho anh biết, lỡ lạnh hư cả chân rồi sao? Bị cước chân rồi sao này cứ hơi lạnh tí là nó tái phát, năm nào cũng bị cho mà coi. Đúng là cứ phải khiến anh mày lo cho.”

Đôi mắt Bạch Chỉ như nhòe đi, yết hầu chuyển động lên xuống một hồi nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói lời nào. Người đàn ông này rõ ràng là nhỏ hơn mình một tuổi, thế mà cứ hễ ở cạnh nhau là anh lại xem cậu như đứa trẻ cần được quan tâm thương yêu.

Ngoài đường bỗng lóe lên ánh đèn, bên cạnh họ có một chiếc xe vừa tấp lại gần. Hai người đàn ông đeo sợi dây chuyền vàng cỡ bự bước xuống xe rồi tới gõ cửa, bộ dạng trông có hơi giang hồ.

“Người anh em hư xe hả?”

Triệu Bắc Hành cảnh giác nên chỉ mở hờ cửa xe đáp: “Hư rồi, động cơ bên trong không bén lửa.”

Người đàn ông trọc đầu lên tiếng hỏi lại: “Hai cậu đi đâu đó.”

“Bạch Thành.” Triệu Bắc Hành vỗ vai Bạch Chỉ, ra hiệu cậu mang giày ngồi qua một bên.

“Hên quá rồi, để bọn tôi kéo đi cho.” Hai người đàn ông lái chiếc Toyota Prado, trên xe có một sợi dây thừng.

Bạch Chỉ mang giày ngồi một góc, Triệu Bắc Hành xuống xe tròng dây thừng cho đàng hoàng rồi mời thuốc hai người nọ.

“Hỏng từ lúc hơn 5 giờ, em có gọi sửa xe lưu động mà người ta bảo bận không qua được.

Anh đầu trọc nhận điếu thuốc, châm ké miếng lửa bảo: “Mấy thằng oắt con đấy nó lười thôi, chờ chúng nó qua sửa chắc tới sang năm. Để anh kéo xe cậu tới tiệm 24 giờ cho, chỗ đấy làm ăn đáng tin hơn chút.” 24 giờ là một tiệm sửa xe vô cùng nổi tiếng ở Bạch Thành, Triệu Bắc Hành cũng từng nghe danh chỗ này.

Nơi đây vẫn còn cách Bạch Thành hơn 50 dặm, Triệu Bắc Hành lên tiếng: “Cảm ơn anh trai, tiện đường anh kéo bọn em tới Bạch Thành luôn được không? Chứ cứ thế này sợ thằng em trên xe của em nó cóng chết mất.”

Hai người đàn ông lên xe, Triệu Bắc Hành cũng về lại xe mình lên điều khiển vô lăng.

Tuyết rơi đường trơn nên bình thường mọi người sẽ không sẵn lòng kéo xe giúp vì rất dễ xảy ra va chạm. Hai anh trai này không quen không biết gì mà vẫn chịu dừng lại dẫn họ đi một đoạn đường dài, đúng là tốt bụng.

Hơn 2 giờ sáng cuối cùng cũng về lại Bạch Thành, Bạch Chỉ buồn ngủ đến mức gà gật cả trên xe.

“Tiểu Bạch, dậy nào.”

“Hả? Đến rồi sao?” Bạch Chỉ dụi mắt, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, xe đã được kéo đến tiệm sửa.

Triệu Bắc Hành xuống xe, móc 500 tệ ra đưa cho hai anh trai kia.

“Thôi thôi thôi, tiện đường nên bọn anh giúp mà.”

“Em gửi hai anh mua mấy điếu hút chơi. Nay không có hai anh giúp đỡ thì không biết sao mà tụi em về được nữa.” Triệu Bắc Hành nói xong bèn nhét tiền qua khe cửa.

Anh đầu trọc cười nhe răng, vẫy tay chào rồi lái xe đi.

Bạch Chỉ ngồi thần người trong phòng chống bụi cùng sưởi ấm với đám công nhận của tiệm. Xe của bọn họ hư động cơ rồi, mấy công nhân trực giờ này không đủ trình sửa nên đành đợi mai có thợ cao tay hơn đến làm. Giờ này cũng không gọi taxi được nên Triệu Bắc Hành để xe ở tiệm, đoạn dẫn Bạch Chỉ đến nhà nghỉ bên cạnh thuê phòng ngủ lại.

Đông về giá rét nên bác gái ngồi quầy tiếp tân cũng bận ngủ, Triệu Bắc Hành gõ cửa một hồi đối phương mới thức dậy. Bác gái cáu bẳn quăng thẻ đăng ký cho hai người: “Phòng bình thường hết rồi, giờ còn có phòng giường lớn 260 tệ thôi, trước 12 giờ trưa mai trả phòng đó.”

Triệu Bắc Hành thấy Bạch Chỉ buồn ngủ đến mức lơ ngơ cả người nên nhanh chóng thanh toán rồi cầm thẻ đi lên lầu.

Không biết căn phòng này đã bao lâu không có người ở mà mùi nấm mốc rất nặng. Nói là phòng giường lớn nhưng thật ra kích cỡ giường lại bé đến mức chỉ vừa đủ hai người nằm. Phòng tắm có máy nước nóng nên Bạch Chỉ tranh thủ vào xối một chốc rồi ra ôm chăn, nằm bẹp lên giường ngủ quên trời quên đất.

Lúc Triệu Bắc Hành tắm ra đã thấy Bạch Chỉ ngủ từ đời nào. Cậu nằm trên giường, cả người quấn trong chăn như chú kén chỉ lộ ra mỗi hai bàn chân trắng nõn múp míp.

Bàn chân Bạch Chỉ thật sự rất đẹp, ngón chân tròn trịa đáng yêu chẳng khác gì hạt trân châu. Triệu Bắc Hành vừa ngắm vừa ngẫm nghĩ, sao cùng là đàn ông mà trông hai người khác nhau quá vậy? 

Anh cầm chân cậu lên xem thử, quả nhiên da thịt đã tê cứng, ngón chân đỏ tấy, kiểu gì mấy hôm nữa cũng sẽ sưng lên rồi mưng mủ vừa ngứa vừa đau. Triệu Bắc Hành nắn nắn chân cậu một lát, người nằm trên giường trở mình lẩm bẩm vài câu rồi tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

Hai người ngủ đến 9 giờ ngày hôm sau mới bị chuông điện thoại đánh thức. Bạch Chỉ mắt nhắm mắt mở rờ rẫm điện thoại thì vô tình sờ trúng lồ ng ngực ai đó cứng ngắc. Cậu mở bừng mắt thì thấy anh Hành đang ở trần nằm say giấc bên cạnh mình.

Ahihihi sờ đầm tay quá đi mất, quả nhiên là cơ bắp anh Hành vừa trơn mượt vừa có độ co giãn như mình tưởng tượng.

Bạch Chỉ ngứa tay tiếp tục sờ thêm hai phát nữa thì bị Triệu Bắc Hành vịn cái tay hư lại, khàn giọng nhắc nhở: “Đừng có quậy anh, mấy giờ rồi?”

Bạch Chỉ giật thót, vội vàng rút tay lại rồi cầm chiếc điện thoại đang không ngừng reo chuông lên nhìn: “Chín rưỡi ạ.” 

Cậu vừa định bắt máy thì điện thoại hết pin sập nguồn. Triệu Bắc Hành ngồi bật dậy, chăn tuột xuống ngay eo: “Tỉnh lẹ, nay còn có chuyện phải làm nữa.” 

Hai người mặc quần áo rồi đi trả phòng. Xe đã sửa xong, trong động cơ có mạch điện bị hư nên đổi bugi hết 200 tệ. Lái xe vừa về tới vựa trái cây thì thấy đám Nhị Lương Tử đang ngồi đực mặt ở nhà kho đợi hai người.

“Trời má anh Hành ơi là anh Hành. Sao chiều qua không về mà anh không nói tụi em tiếng nào vậy? Hồi sáng bên Thông Du có xe qua chở 4 tấn táo đi, nói là đã báo anh rồi, cuối tháng trả tiền.”

“Thôi thôi đừng có nhắc, hôm qua xe hư giữa đường làm bọn anh xém chút không về được đây.”

Cả bọn bu đen bu đỏ vào hỏi: “Thế sao về được rồi nè?”

Bạch Chỉ đáp: “Có hai anh trai đi ngang qua kéo bọn anh về bằng ô tô, tận 2 giờ sáng mới về tới Bạch Thành.”

Đại Hoa sụt sịt: “Lạnh lắm đúng không?”

Bạch Chỉ gục gặc: “Lạnh sắp rụng chân hết luôn.”

Triệu Bắc Hành vào kho ngó nghiêng, trái cây đã được bán gần hết, tới lúc phải nhập hàng thêm rồi. Trái cây thông thường có thể thư thả đặt về sau, giờ nên nhập trái cây cao cấp thì hợp lý hơn bởi Tết đã gần đến, dân tình đều sẵn lòng chi mạnh tay để mua những thứ bình thường mình không hay ăn.

Triệu Bắc Hành lên lầu sạc điện thoại, sau đó gọi điện cho thương lái đặt hơn chục thùng trái cây cao cấp như anh đào, việt quất, dâu tây. Thỏa thuận giá cả xong, anh hẹn đối phương ngày mai có thể giao hàng tới rồi tắt điện thoại, ai ngờ bỗng có người gọi đến.

“Hành đó hả em, chuyện nhập trái cây hôm nọ anh em mình nay bàn lại tí được không?” Hóa ra là Trần Bân – ông chủ siêu thị Huệ Hữu gọi tới!