Chàng Rể Đa Tài

Chương 272



Cậu chủ nhỏ !

"Hàn Tam Thiên, nơi này không có chuyện của anh, anh tới làm gì?" Đường Long tỏ ra bất mãn nói.

Hàn Tam Thiên đi đến trước bàn làm việc, trực tiếp ngồi trêи vị trí của Chung Lương.

Động tác này càng làm Đường Long nhìn thấy mà nổi giận!

Đồ chó má này cũng dám ngồi trêи vị trí của Chung Lương.

Chung Lương coi mày là bạn, cũng không phải lý do để mày lên mặt.

Người ta là người của nhà họ Hàn, mà mày chỉ là đồ bỏ đi ở thành phố Thiên Vân mà thôi.

"Hàn Tam Thiên, anh thật là mặt dày vô sỉ, anh Chung xem anh là bạn bè là anh đã có phúc ba đời rồi, anh cũng dám tùy tiện ngồi trêи vị trí của anh Chung." Đường Long lạnh giọng trách cứ.

"Bạn bè?" Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, hỏi Chung Lương: "Chúng ta là bạn bè sao?"

Loading... Sắc mặt Chung Lượng tái xanh, con mẹ nó mày muốn chết, tại sao phải kéo tao chết cùng! Vội vã nói với Hàn Tam Thiên: "Tôi không có tư cách."

Hàn Tam Thiên nhìn về phía Đường Long, nhún vai nói: "Đã nghe chưa, anh ta không có tư cách trở thành bạn bè của

tôi."

Đường Long mơ hồ ba trăm sáu mươi độ,

Chung Lương không có tư cách... không có tư cách trở thành bạn của Hàn Tam Thiên?

Làm sao có thể, người này chỉ là một đồ vô dụng mà thôi, ai cũng có thể giẫm lên đầu Hàn Tam Thiên, sao Chung Lương lại không có tư cách chứ?

Đường Long móc lỗ tai của mình, khẳng định là nghe lầm, nếu không là tai xuất hiện ảo giác.

Chung Lương không có tư cách... không có tư cách trở thành bạn của Hàn Tam Thiên?

Làm sao có thể, người này chỉ là một đồ vô dụng mà thôi, ai cũng có thể giẫm lên đầu Hàn Tam Thiên, sao Chung Lương lại không có tư cách chứ?

Đường Long móc lỗ tai của mình, khẳng định là nghe lầm, nếu không là tai xuất hiện ảo giác.

"Anh Chung, anh, anh sao vậy?" Đường Long không hiểu hỏi.

Chung Lương nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, tim gan run rẩy, cũng không thể để Đường Long nói hươu nói vượn như vậy nữa, nếu không bị tên ngu này liên lụy thì anh ta ngay cả rắm cũng không bằng.

"Cậu chủ nhỏ, cậu muốn xử lý Đường Long thế nào?" Chung Lương hỏi.

fiLời nói này của anh ta hiển nhiên là đang cố ý tiết lộ tin tức cho Đường Long, để Đường Long biết Hàn Tam Thiên có thân phận gì.

Mà nói ra câu nói này, Chung Lương bất chấp nguy hiểm, một khi Hàn Tam Thiên

không hài lòng về chuyện này, cuộc đời này của anh ta cũng coi như là chấm dứt.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Hàn Tam Thiên hình như cũng không hề tức giận.

Lúc này sắc mặt Đường Long lại trắng bệch chỉ trong nháy mắt.

Cậu chủ nhỏ là có ý gì?

Tại sao Chung Lương phải gọi Hàn Tam Thiên là cậu chủ nhỏ!

Anh ta là người của nhà họ Hàn, có thể được anh ta gọi là cậu chủ. ...

Ầm ầm!

Trong đầu Đường Long giống như có sấm nổ, khiến cả người anh ta chấn động đến mức hồn phi phách tán.

Hàn... Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ anh ta là người của nhà họ Hàn sao!

Rầm một tiếng, Đường Long vô lực quỳ trêи mặt đất, không dám tin nói với Hàn

Tam Thiên: "Anh. ... anh là người nhà họ

Hàn!"

Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: "Tôi đã không phải người nhà họ Hàn từ lâu rồi, khi làm người nhà họ Hàn với tôi mà nói là một sự khinh thường, tôi chính là Hàn Tam

Thiên."

Đường Long không hiểu đây là ý gì, nhưng sắc mặt Chung Lương càng thêm khó coi, anh ta không xem mình làm

người nhà họ Hàn là có ý gì? Là không để nhà họ Hàn vào mắt phải không?

Dù sao nhiều năm qua, anh âm thầm sắp xếp rất nhiều, ngay cả công ty Tam Thiên đều là anh bí mật xây dựng nên.

Có lẽ... những người ở thủ đô cười nhạo nhà họ Hàn nằm mơ cũng nghĩ không ra, người lợi hại chân chính của nhà họ Hàn không phải là Nam Cung Thiên Thu, càng không phải Hàn Quân mà là cậu chủ nhỏ

danh tiếng không hay này!

Lấy lòng dạ và thủ đoạn của anh, tạo dựng nên một nhà họ Hàn huy hoàng hơn lần nữa tuyệt đối không thành vấn đề.

Đây là muốn đập cũ lập mới?

Chung Lương cảm giác da đầu tê dại, giống như là có dòng điện chạy qua, cho

tới bây giờ, anh ta mới hiểu rõ cậu chủ nhỏ là người đáng sợ cỡ nào.

Lau mồ hôi lạnh trêи trán một cái, Chung Lương nói: "Cậu chủ nhỏ, kiếp này Chung Lương chỉ trung thành với một mình anh, nếu phản bội trời tru đất diệt."

Hàn Tam Thiên cười nói: "Không cần phải vội vã bày tỏ lòng trung thành với tôi như vậy, tôi đã cảnh cáo anh phải đối xử tử tế với Trương Linh Hoa, mà anh... đã làm

cái gì?"

Chung Lương sợ đến mức quỳ trêи mặt đất, đầy hốt hoảng nói: "Cậu chủ nhỏ, xin lỗi, là tôi thất trách, hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi, sau này tôi nhất định sẽ nghe lời dặn dò của anh."

Hàn Tam Thiên đứng lên, đi đến trước mặt Chung Lương, trêи cao nhìn xuống, nói: "Anh có bí mật giấu tôi, tôi có thể hiểu, dù sao trong mắt anh, tôi chỉ là bến

cảng cho anh nghỉ tạm thời mà thôi, chủ nhân chân chính trong lòng anh vẫn là Hàn Quân nhỉ?"