Chàng Rể Đại Gia

Chương 456: Nơi thú vị!





Chương 456: Nơi thú vị!

“Với lại, từ trước khi chị sinh ra, bố mẹ anh ta đã bắt đầu mơ tưởng đến chị rồi!”

Dáng vẻ chị Linh ương ngạnh, ôm lấy vai Giang

Yến, cười ha ha nói.

Giống như đột nhiên, những vấn đề và phiền phức mà cô ấy nghi hoặc, toàn bộ đều biến mất.

“Được thôi, chẳng qua bây giờ không còn sởm, em cần về nhà, chuẩn bị một chút. Chu Dương nói phải phối hợp tuyên truyền, em không thể không chuẩn bị gì được?”

Giang Yên cười nói, nhìn tay chị Linh đang để trêи vai mình, hơi bất lực.

Chị Linh này gì cũng tốt, nhưng lại thích lợi dụng sờ soạng cô.

Nhưng hai người đều là phụ nữ, có gì để lợi dụng sở soạng chứ?

Giang Yến tự cảm thấy minh có cái gì thì chị Linh cũng có cái đó Thậm chí trong một số khía cạnh, thử mà chị Linh có còn tốt hơn và lớn hơn của cô ấy.

Những chủ để này hơi riêng tư, Giang Yến chưa từng nói với những người khác, cho dù là chi Linh.

“Em đúng là không thể cứu được nữa, không nghe cậu ấy nói Giáng sinh mới cần em sao? Bây giờ em mới bao nhiêu tuổi, đừng ở nhà cả ngày, phải đi ra ngoài nhiều, mở mang kiến thức. Tối nay đi cùng chị đến một nơi, chị dẫn em đi chơi nơi thú vị.”

Chị Linh siết chặt cánh tay, khiến Giang Yến càng dựa gần mình hơn, rồi ghé sát tai Giang Yến, khế giọng nói, trong giọng nói đầy cảm dỗ. “Nơi nào vậy, chi Linh, chị không thể tự mình đi sao?”

Giang Yến hơi khó xử, thực ra cô không có hứng thủ với nơi thú vị và những điều thích thủ của chị Linh nói.

Nhưng không có cách nào, chị Linh đã nói như vậy, Giang Yên tin rằng cho dù cô từ chối thể nào,

cuối cùng, cô nhất định sẽ đi cùng với chị Linh. Chuyện này cho dù là ở trong nước hay nước ngoài đều đã xảy ra rất nhiều lần trước đây,

Chị Linh vung vẫy nằm đầm nhỏ, trêи mặt vô cùng tức giận, trồng có vẻ rất đáng yêu.

Có điều, dáng vẻ này cũng chi có Giang Yến may mắn dược thấy mot lan. Giang Yến nhin thấy động điều này của chi Linh, cũng đành chiu.

Thành thất mà nói, Giang Yên có thể hiểu chuyện

mà chị Linh gặp phải, nhưng lại không hề có sự đồng cảm gì. Mặc dù bố của cô, Giang Hành Nguyên từng có suy nghĩ kén rể cho cô, nhưng dẫu sao vẫn chưa thực

hiện. Với lại, bản thân cô có thể hoàn toàn nắm bắt được vận mệnh của mình, đồng thời không cần cái gọi là liên hôn gì đó để nâng cao địa vị và thân phận của mình.

Hơn nữa, cô cảm thấy bây giờ cũng rất tốt, cho nên cũng chỉ hiểu rất ít về cái gọi là chỉ định hôn ước.

“Hừ hừ, Tiểu Yến Nhi, em đừng có nhìn chị bằng biểu cảm không tin tưởng này. Chị lần này đến tinh Tương Tây là để chống đổi với gia đình, cũng buồn cười, bây giờ đã là thời đại gì rồi, còn đùa bằng thủ đoạn cổ xưa như chỉ định hôn ước. Lẽ nào bọn họ thực sự cho rằng chị vẫn còn là con nít sao?”

Chị Linh gằn giọng nói, rất rõ ràng là cô ấy vô cùng không hài lòng với sự sắp xếp và hành động đã từng làm của bố mẹ mình.

Suy cho cùng, chị Linh cũng là một người rất yêu bản thân.

Người phụ nữ xinh đẹp như cô ấy, làm sao có thể kết hôn với người mà mình chưa từng gặp, thậm chỉ còn không biểt dối phương là ai,

Chị Linh này chưa từng thuộc về bất kỳ ai!

“Lẽ nào chỉ thực sự dự định ở lại tỉnh Tương Tây cả đời sao? Em tin rằng người nhà chị chắc chắn có cách có thể tìm thấy chị.”

Giang Yến khẽ nói, cô không bày tỏ thái độ về quyết định của chị Linh.

Trêи thực tế, cô cũng biết cho dù mình nói gì đi nữa, đều sẽ không thay đổi bất kỳ quyết định nào của chị Linh.

Cho nên rất nhiều lúc, Giang Yến ở bên chi Linh, đóng vai một người im lặng lắng nghe.

Dẫu sao chỉ cần một người nói nhiều là đủ rồi. “Hừ, vậy đợi đến khi bọn họ tìm thấy chị lại nói tiếp, được rồi, đừng nghĩ về những diều đó nữa, đi thôi, bây giờ chúng ta chuẩn bị một chút, buổi tốt dẫn em đến nơi thú vị.”

Chi Linh cười ha ha nói, dường như hoàn toàn không để ý đến chuyện sau này Sau đó đứng dậy kéo Giang Yến, cười tủm tỉm đi xuống lầu.

Khách san Song Hy Lai.

Sau khi Chu Dương trở về khách san, nghĩ ngợi một hối, rối gửi tin nhân cho Trung Tâm DI, bảo cô ấy chuẩn bị, phối hợp với lich trình thời gian của Giang Yến, làm tốt công việc tuyên truyền tiếp theo. thông của Trương gia.

Sau đó, Chu Dương dường như chỉ cần chờ thời gian chầm chậm trôi qua là được.

“Chu Dương, có ở đây không?”

Lúc này, Trần Thế Hào lại đột nhiên ngoài cửa phòng của Chu Dương.

“Có, sao vậy?” xuất hiện bên

Chu Dương vội vàng mở cửa, đón Trần Thế Hào vào phòng, lên tiếng hỏi.

Chu Dương vẫn rất coi trọng việc Trần Thế Hào đột ngột xuất hiện đến tìm anh.

Dẫu sao, thành thật mà nói, giữa anh và Trần Thế Hào vẫn kém một bậc về vai vế.

Cho dù có danh nghĩa của Chu gia ở trêи, Trần Thế Hào kỳ thực cũng không cần phải cung kính Chu Dương như vậy, chỉ cần hoàn thành bổn phận là được, giúp đỡ thòa đáng cho Chu Dương.

Cho nên khi thường không có việc gì, Trần Thế Hào sẽ không làm phiền Chu Dương, cũng sẽ không chủ động tìm Chu Dương

Bây giờ Trần Thế Hào dã tìm đến cửa, chứng tỏ nhất định có chuyện gì dó.

Tất nhiên, chuyện này có thể lớn hoặc nhỏ, cho nên cần phải phân tích ti mi dựa trêи tình huông cụ thể.

Trần Thế Hào bước vào phòng. Sau khi ngồi xuống, trêи mặt khẽ mỉm cười, rõ ràng là tâm trạng vẫn đang tốt.

it nhất, điều này rơi vào mắt của Chu Dương, có thể khiến anh yên tâm rất nhiều. Chu Dương bây giờ sợ Trần Thế Hào đột nhiên tìm mình, nói rằng bên Thủ Đô có biến động gì đó, hoặc nói thân phận của anh đã bị phát hiện.

Chỉ cần không phải những chuyện này, hoặc là nói, chỉ cần không phải là tin xấu, Chu Dương vẫn rất chào đón Trần Thế Hào thường xuyên đến tìm mình, truyền dạy cho mình một số kinh nghiệm giải quyết công việc.

“Có thời gian chứ?”

Sau khi Trần Thế Hào ngồi xuống, mỉm cười hỏi một câu, cũng không nhìn Chu Dương có phàn ứng gi. “Tối nay có kịch hay ở Trường Sa, muốn dẫn cậu di mà mang kiến thức, cũng coi như dể cậu cảm nhận

trước, những cậu ẩm gia tộc lon đó có diệu bộ như nào, có hứng thủ không?” “HA? Tinh huống gi?

Chu Dương bông chốc bị Trần Thế Hào khi gợi ứng thu Anh không có hững với cái gọi là diều bộ gì đó của cậu ấm gia tộc lớn, mà ngạc nhiên khi Trần Thế Hào đột ngột nói như vậy.

———————–