Chàng Rể Đại Gia

Chương 462: Ruồi nhặng



“Hi hi, Giang Yến tiểu thư đến cùng chị Linh sao?”

Trong chớp mắt, Chu Dương đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.

Khả năng duy nhất chính là Giang Yến đến cùng chị Linh, nếu không những ngời khác của Giang gia không thể không xuất hiện ở đây.

Như vậy, thân phận của chị Linh này rất có vấn đề.

Trần Thế Hào đã từng nói, người có thể đến đây đều là con cháu của đại gia tộc.

Năm gia tộc lớn của Tương Tây, e rằng đã là điều kiện thấp nhất rồi.

Như vậy, gia cảnh của chị Linh rất có thể còn lớn mạnh hơn Giang gia.

Trong lúc nhất thời, Chu Dương càng thêm hiếu kỳ với thân phận thật sự của chị Linh.

Nhưng anh sẽ không biểu hiện ra ngay, anh cũng không lo lắng chị Linh ở cùng Giang Yến có phải là có mục đích khác hay không.

Nhìn từ góc độ bây giờ của Chu Dương, chị Linh vô cùng chân thành với Giang Yến, hơn nữa dù hơi kỳ lạ, nhưng tổng thể thì sẽ không ép buộc Giang Yến làm chuyện cô không thích.

“Ừ, tôi đến cùng chị Linh, tôi còn tưởng rằng tối nay sẽ rất nhàm chán, không ngờ sẽ gặp được anh ở đây.”

Giang Yến tỏ ra vô cùng thoải mái, nói chuyện với Chu Dương cũng hoàn toàn không có chút ngăn cách.

Giống như bọn họ là bạn bè cũ quen biết nhiều năm, xa nhau mấy năm gặp lại, dù hơi xa lạ, nhưng rất nhanh lại trở nên thân thuộc.

Chu Dương cũng không cố tỏ ra mình không quen thân với Giang Yến, mà rất hào phóng mời Giang Yến và chị Linh đến ngồi cạnh mình.

“Đúng rồi, Chu Dương, anh biết ở đây sẽ tổ chức gì không? Tôi thấy có không ít người, hơn nữa dường như đều rất có địa vị, tôi đã hỏi chị Linh, nhưng chị ấy không nói với tôi.”

Trò chuyện một hồi, bỗng nhiên Giang Yến nghiêng đầu hỏi, trêи gương mặt đầy sự tò mò, đôi mắt sáng rực, đầy mong chờ nhìn Chu Dương.

“Ồ, chị Linh không nói cho cô biết sao?”

Ngay lúc này, Chu Dương hơi kinh ngạc.

Anh vội liếc nhìn chị Linh, phát hiện chị Linh đang trừng mắt nhìn mình, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.

Vốn dĩ anh cho rằng, nếu đã là chị Linh đưa Giang Yến đến đây, ít nhất cũng giới thiệu sơ lược với Giang Yến về tình hình.

Nhưng bây giờ xem ra, chị Linh không giải thích với Giang Yến, hoặc bản thân chị Linh căn bản cũng không biết nhiều, không có cách nào giải thích với Giang Yến.

Chu Dương không biết rốt cuộc vì lí do gì, nhưng nếu Giang Yến đã tự đến hỏi mình, vậy đương nhiên anh sẽ không từ chối.

Vừa hay ban nãy Trần Thế Hào đã giải thích với anh, cũng nói rõ một chút về tình hình ở đây.

“Thật ra, tôi cũng không rõ lắm, cũng chỉ là nghe người khác nói…”

Chu Dương chậm rãi nhắc lại những lời Trần Thế Hào vừa nói với Giang Yến, đồng thời cũng không tránh né chị Linh.

Ngộ nhỡ chị Linh không biết, cũng vừa hay có thể cùng nghe, giảm bớt thời gian Chu Dương phải giải thích nhiều lần.

“… Đại khái tình hình chính là như vậy, nhưng bây giờ cách lúc ra mắt còn một khoảng thời gian, phải đến chín giờ mới bắt đầu.”

Chu Dương liếc nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ còn khoảng nửa tiếng là đến chín giờ.

Mà nửa tiếng này, mặc dù nhìn qua thì có lẽ rất ngắn, nhưng ở đây lại rõ ràng dài đằng đẵng.

Dù sao, ở đây nhiều người như vậy, Chu Dương cũng không quen biết ai, mấy người bọn họ dù có thể trò chuyện, lẽ nào cứ lúng túng suốt nửa tiếng hay sao?

“Vậy cũng còn may, nửa tiếng rất nhanh sẽ trôi qua thôi.”

Chỉ là, đối với Chu Dương mà nói, nửa tiếng vô cùng dài, khiến anh cảm thấy vô vị.

Nhưng Giang Yến lại cảm thấy nửa tiếng rất ngắn, chớp mắt đã trôi qua.

“Mấy người đẹp, có gì cần giúp đỡ không?”

Đúng lúc này, một âm thanh vô cùng không thích hợp đột nhiên vang lên.

Vốn dĩ đang trò chuyện rất thoải mái, mấy người Chu Dương nhìn sang người vừa lên tiếng làm phiền bọn họ.

Chu Dương hơi híp mắt, nhìn người bên cạnh đang nói chuyện với mình, trong lòng thầm cười khinh bỉ.

Anh biết trong trường hợp này mặc dù mọi người đều là người có thân phận, sẽ nhẫn nại kiềm chế ở mức độ nhất định, cố gắng không gây rắc rối.

Nhưng rừng lớn thì loài chim nào cũng có.

Ở đây nhiều người như vậy, khó tránh khỏi việc xuất hiện vài tên nhóc ăn chơi trác tán, không quản lí được bản thân, chạy đến làm phiền người khác.

Chu Dương còn cho rằng bọn họ sẽ không gặp phải, không ngờ ban đầu không gặp, nhưng từ lúc Giang Yến đến bên cạnh bọn họ, rất nhanh đã xuất hiện một tên.

Thật ra, từ khi Giang Yến và chị Linh vừa xuất hiện, Chu Dương đã nhận ra có vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cơ thể hai người họ.

Có điều, cho đến bây giờ, nhiều ánh mắt như vậy, nhưng cũng không làm gì, ngoại trừ một tên trước mắt này.

Khoác trêи người bộ vest thắt cà vạt, đi giày da, ăn mặc rất cao cấp, có khí chất, vừa nhìn đã biết là một người thành đạt.

Hơn nữa, không chỉ có bộ dạng trẻ trung, mà còn vô cùng anh tuấn.

Nhìn từ góc độ của Chu Dương, nếu người này tham gia chương trình tuyển chọn người mẫu, nhất định có thể được ra mắt nhanh chóng, hơn nữa sẽ nhận được không ít fans hâm mộ yêu thích và theo đuổi.

Nhưng lúc này, hắn lại có dáng vẻ hơi lòe loẹt, khiến Chu Dương có cảm giác buồn nôn.

“Không, đừng cản đường!”

Chu Dương còn chưa lên tiếng, chị Linh đã là người đầu tiên mất kiên nhẫn, liên tục xua tay với hắn, giống như đang xua đuổi loài ruồi nhặng.

Thấy vậy, Chu Dương cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn biểu hiện của chị Linh.

Nếu chị Linh đã có lựa chọn của mình, vậy Chu Dương đương nhiên cũng vui vẻ nhìn chị Linh phát huy.

Hơn nữa, Chu Dương thật sự vẫn chưa xác định được chị Linh sẽ ứng phó với hắn ta như thế nào.

Phải biết rằng, chỉ với lời nói và động tác của chị Linh vừa nãy, thì đã thể hiện rõ ý muốn khiêu khích.

Nếu như đối phương thật sự muốn gây chuyện, đây có thể chính là chứng cứ có sẵn.

Còn về việc bắt chuyện của hắn, vào lúc này có vẻ như không còn quan trọng nữa.

Dù sao mọi người đều là người có thân phận, trò chuyện với nhau, làm quen một chút, căn bản cũng không phải gì to tát.

“Ha ha, ngươi đẹp nói đùa rồi, tôi không ngăn cản chuyện gì của mọi người, chỉ là nhìn thấy mọi người hình như không quen thuộc với nơi này, vì thế có lòng tốt qua hỏi thăm xem có chỗ nào cần giúp đỡ hay không.”

Hắn ta dường như không để ý hành động vừa nãy của chị Linh, ngược lại còn rất kiên trì tiếp tục giải thích.

Hơn nữa, nhìn thấy không ai lên tiếng phản đối nữa, hắn giống như có được sự cho phép, cười ha ha bắt đầu giới thiệu nơi này và hoạt động tiếp theo sẽ được tổ chức ở đây.

Có điều, hắn nói quá nhiều, đến mức sau khi bản thân cảm thấy miệng lưỡi hơi khô, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng lắm.

Mấy người trước mắt này hình như không có phản ứng gì.

Không nói đến kinh ngạc cảm thán, mà ngay cả một chút tò mò cũng không có.

Ngay lập tức, một dấu chấm hỏi cực lớn hiện lên trong đầu hắn

Lẽ nào mấy người này đều đã vô cùng quen thuộc chỗ này rồi sao?

Chắc không phải vậy chứ, vừa nãy rõ ràng mình nhìn thấy bọn họ rất tò mò về nơi này, còn nhìn trái nhìn phải, thậm chí còn chỉ chỉ trỏ trỏ một vài nơi, lộ rõ dáng vẻ nhà quê.

Nếu đã như vậy, tại sao bọn họ dường như không có chút hứng thú nào với lời nói vừa nãy của mình chứ?

———————–