Chàng Rể Đại Gia

Chương 486: Giang hành quảng bi thảm! (1)





Chương 486: Giang Hành Quảng bi thảm! (1)

Từ đầu đến cuối, không có một ai ra tay, cũng không có ai đứng ra ngăn cản hành động của Giang Hành Quảng, cũng không có ai ngăn cản Giang Hành Nguyên.

Hơn nữa, sau khi Giang Hành Quảng bị Giang Hành Nguyên đá bay ra ngoài, cũng không có bất cứ ai đứng ra giúp ông ta đứng dậy.

Hầu như mọi người đều thờ ơ nhìn Giang Hành Quảng.

Những người có quan hệ tốt với Giang Hành Quảng, trước đó còn đang muốn nói vài câu giúp Giang Hành Quảng, nhưng lúc này thì họ đều im lặng.

Cúi gầm mặt xuống, dường như những chuyện xảy ra ở đây không hề liên quan gì đến bọn họ.

Cho dù Giang Hành Quảng muốn làm gì, thì đó chỉ là một mình ông ta làm, đó là tất cả những mong muốn và ý kiến riêng của ông ta. Không ai khuyến khích, cũng không ai xúi xục ông ta.

“Được rồi, mọi chuyện chưa đủ rắc rối à? Muốn ngày mai tất cả mọi người ở tỉnh Tương Tây này đều biết đến chuyện bê bối của Giang gia thì mới được hay sao?”

Lúc này, gia chủ Giang Phàm Lưu lạnh lùng nói, ông ta không lên tiếng trách cứ Giang Hành Nguyên, cũng không đi trách cứ Giang Hành Quảng.

Câu nói này giống như không hề truy cứu trách nhiệm của cả hai.

Nhưng bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy rằng bây giờ Giang Phàm Lưu không hài lòng với Giang Hành Quảng.

Nếu không, Giang Hành Quảng bị Giang Hành Nguyên đánh nhiều như vậy, mà Giang Phàm Lưu lại không trách mắng Giang Hành Nguyên một câu nào, cũng không quan tâm Giang Hành Quảng bị thương ra sao.

Từ những điều này có thể nhìn ra chuyện này không hợp lý.

Mọi người đều hiểu rằng những gì hôm nay Giang Hành Quảng làm đã thực sự chọc giận Giang Phàm Lưu. Mặc dù họ là quan hệ cha con, nhưng điều này không ngăn cản được Giang Phàm Lưu không hài lòng về đứa con trai này.

“Được rồi, cứ làm như ta đã nói trước đây. Ta không muốn ba ngày sau vẫn nhìn thấy các tin tức liên quan đến Giang Yến ở Tương Tây, Giang Hành Nguyên, con tự mình xử lý chuyện này đi.”

“Những người khác đi làm việc mình nên làm đi. Sắp đến cuối năm rồi, đừng để ta phát hiện ra ai đang gây chuyện, nếu không, ta tuyệt đối không nhẹ tay!”

Dứt lời, Giang Phàm Lưu không thèm nhìn Giang Hành Quảng đang nằm trêи nền đất bây giờ ra sao, ông ta vung tay lên rồi đi thẳng.

Lúc này, đại sảnh còn lại ba anh em Giang gia và một đám người họ hàng khác.

Giang Trực Phong, người cao tuổi nhất, nắm chắc cây gậy đi đến bên cạnh Giang Hành Quảng, cúi đầu nhìn Giang Hành Quảng đang nằm đau đớn dưới đất, nhìn thấy sự không cam tâm và tức giận trêи khuôn mặt của ông ta, Giang Trực Phong chỉ có thể thở dài.

Im lặng không nói gì, Giang Trực Phong chỉ thở dài một hơi, sau đó để người giúp việc đỡ mình rời đi.

Khi những người khác nhìn thấy điều này, họ càng không muốn đến đỡ Giang Hành Quảng đứng dậy.

Suy cho cùng, gia chủ Giang Phàm Lưu đã không hài lòng với đứa con trai Giang Hành Quàng này rồi, còn người lớn tuổi nhất trong gia đình là Giang Trực Phong, trước đây đối xử khá tốt với Giang Hành Quảng.

Bây giờ, ngay cả Giang Trực Phong cũng không muốn quan tâm đến Giang Hành Quảng, bất cứ ai có con mắt sáng suốt cũng có thể thấy Giang Hành Quảng dần dần bị Giang Phàm Lưu bỏ rơi, trong những ngày sắp tới, có lẽ ông ta sẽ dần bị mất đi quyền lực trong Giang gia, bị cho ra rìa, thậm chí còn có khả năng bị loại bỏ.

Do đó, không ai dám công khai mối quan hệ tốt của bọn họ và Giang Hành Quảng.

Bộp bộp bộp!

Mấy chục người chậm rãi đi ngang qua Giang Hành Quảng, không một ai quan tâm xem Giang Hành Quảng thế nào, chỉ có một vài người lén lút nhìn khi bước qua ông ta, sau đó cũng quay người nhanh chóng rời khỏi đó.

Cuối cùng, ở trong sảnh chỉ còn lại Giang Hành Phương, Giang Hành Nguyên và người vẫn đang nằm trêи nền đất là Giang Hành Quảng.

Ngay cả đám người giúp việc cũng bị quát mắng đuổi đi.

Giang Hành Phương cũng không quan tâm đến Giang Hành Quảng, ông ta cũng lựa chọn rời đi.

Chỉ có Giang Hành Nguyên trước lúc rời đi, đã bước đến bên cạnh Giang Hành Quảng, nhìn thấy ông ta vẫn nằm trêи nền đất đau đớn rêи rỉ, trêи mặt lộ ra vẻ khinh thường.

“Một người không nhìn rõ thân phận của mình mà cũng muốn đấu tranh cho quyền lực ư?”

Ông ta lạnh lùng khịt mũi, Giang Hành Nguyên sải bước rời đi. Tiếp theo, ông ta vẫn còn nhiều việc phải làm, không thể trì hoãn một giây phút nào được.

Chẳng mấy chốc, mọi người trong sảnh đều đã rời đi, Giang Hành Quảng từ từ đứng dậy, khuôn mặt ông ta lạnh lùng.

Lúc này, Giang Hành Quảng điên tiết, thậm chí còn phát ra luồng khí lạnh lẽo, nhưng nhiều hơn là sự căm hận phẫn nộ.

Trước đây, ông ta luôn cảm thấy mình là con trai thứ ba của gia chủ Giang Phàm Lưu, vẫn còn có cơ hội cạnh tranh chức vị gia chủ.

Vì vậy trước giờ ở Giang gia, ông ta đều năng nổ, bất kể là bề trêи ở Giang gia, hay các thành viên bên cạnh mình, ông ta đều cố gắng chung sống hòa hợp.

Thật không quá phô trương khi mô tả Giang Hành Quảng là một người khéo léo biết tận dụng cơ hội để thành công.

Giang Hành Quảng cảm thấy trước đây ông ta ở Giang gia giống như một con cá gặp nước. Dù ông ta có làm gì, mọi việc dường như rất dễ dàng đạt được, hơn nữa quan hệ với mọi người cũng rất tốt.

Thậm chí, còn có một vài người ẩn ý ám chỉ, nếu như Giang Hành Quảng muốn tranh giành chức gia chủ thì họ có thể công khai ủng hộ Giang Hành Quảng.

Nhưng lúc này, Giang Hành Quảng đã nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ.

Ông ta chợt nhận ra, bản thân giống như một trò đùa!

Đúng là một trò đùa lớn của Giang gia!

Uổng công ông ta trước đây từng nghĩ mình có thể cạnh tranh giành chức gia chủ, uổng công trước đây ông ta cố gắng tạo quan hệ tốt với mọi người…

Bây giờ dường như mọi thứ đều là hư vô, tất cả đều là mơ mộng hão huyền, ảo tưởng viễn vong dễ dàng bị tan biến.

Nhìn vào đại sảnh trống rỗng, bóng người dần dần đi xa, Giang Hành Quảng cắn chặt môi, đôi mắt đen tuyền của ông ta nhìn chằm chằm tất cả mọi thứ, khuôn mặt u ám, trông rất điên cuồng…

Dưới những lời ám chỉ của gia chủ Giang Phàm Lưu và sự quản giáo nghiêm ngặt của Giang Trực Phong, tất cả mọi chuyện xảy ra trong Giang gia đều không bị tiết lộ ra ngoài.

Ở bên ngoài căn bản không biết Giang gia đã xảy ra chuyện gì, họ chỉ biết Giang Yến của Giang gia gần đây đã gây ra một chuyện rất lớn.

Phản ứng của Giang gia cũng rất nhanh nhẹn, vì thế nhanh chóng ra tay giải quyết êm đẹp chuyện này.

Tuy nhiên hầu như tất cả các thành viên chủ chốt của Giang gia đều biết chuyện của Giang Hành Quảng, vì vậy họ thay đổi sắc mặt biểu cảm khi nhìn thấy Giang Hành Quảng, hơn nữa họ cũng cố gắng giữ khoảng cách càng xa càng tốt với ông ta.

Thậm chí, Giang Hành Quảng muốn được như trước đây, ăn uống vui chơi với vài người mà trước đây ông ta xem là “bạn bè tốt”, giờ cũng bị bọn họ từ chối thẳng thừng.

Toàn bộ người của Giang gia, lúc này đều giả vờ tôn kính nhưng không hề gần gũi với Giang Hành Quảng.

Thậm chí, nhiều người đã suy đoán rằng nếu như Giang Hành Quảng không phải là con trai của Giang Phàm Lưu, thì có lẽ ông ta đã bị đuổi thẳng ra khỏi Giang gia rồi.

Dù sao thì bất cứ ai dám ngang nhiên khiêu khích gia chủ Giang Phàm Lưu, trong mắt mọi người ở Giang gia, người đó gần như là một kẻ phản nghịch.

“Hừ!”

Ông ta hừ lạnh một tiếng, quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người đang xa lánh mình, trong mắt hiện rõ sự tàn nhẫn.

Ông ta đi về phía hành lang dài, trở về khu nhà ở của mình, nhìn xung quanh một lượt, nhắm mắt lại và suy nghĩ, không biết là đang nghĩ gì.



Cùng lúc đó, lễ Giáng sinh cũng đang đến gần.

Chu Dương đã sử dụng các kênh truyền thông của Trương gia để thực hiện tuyên truyền với phương thức tẩy não quy mô lớn về tin tức Giang Yến trở thành người đại diện hình ảnh của công ty Danh Dương. Chuyện này đột nhiên tạo nên một chấn động lớn ở Trường Sa, thành phố Liễu, và toàn bộ tỉnh Tương Tây.

———————–