Chàng Rể Đại Gia

Chương 510: Đánh người





Chương 510: Đánh người

“Vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ Khổng tiên sinh đây biết rõ, sống ở trêи đời, hi vọng Khổng tiên sinh tôn trọng người khác một chút.”

Thẩm Bích Quân lạnh lùng nói, sau khi cô rút tay về thì lùi về phía sau hai bước, tự động kéo giãn khoảng cách với Khổng Huy.

Lần này, Chu Dương, Tạ Linh Ngọc cùng những người khác nếu còn không nhìn ra được vấn đề, vậy thì thực sự không cần nói nữa.

Sắc mặt của Chu Dương lập tức trở nên u ám, lạnh lùng nhìn Khổng Huy và Vương Vĩ, anh tiến lên trước một bước, đứng giữa Thẩm Bích Quân và Khổng Huy.

“Xảy ra chuyện gì?”

Chu Dương quay đầu, ghé sát bên tai Thẩm Bích Quân hạ thấp giọng hỏi.

Anh tin tưởng Thẩm Bích Quân, cô ấy tuyệt đối sẽ không vô cớ gây sự, đặc biệt là ở đây, chi nhánh ở thành phố Liễu, hơn nữa vào giờ phút quan trọng này khi chỉ còn mười mấy phút nữa thì hoạt động đêm vọng lễ sẽ bắt đầu.

“Vừa nãy người này nắm lấy tay tôi không chịu buông.”

Thẩm Bích Quân khi đối mặt với Chu Dương, dĩ nhiên sẽ không nói dối, thực sự việc này vừa nãy cô ấy đã từng nói một lần.

Có điều âm thanh của cô ấy nói ra quá nhỏ, căn bản chỉ có cô và Chu Dương có thể nghe được.

Chu Dương sau khi nghe thấy lời cô nói thì giận tím mặt.

“Láo xược!”

Chu Dương không nhẫn nhịn, xoay người tát thẳng một cái vào mặt Khổng Huy.

Anh không cho rằng Thẩm Bích Quân đang nói dối, cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà đỗ oan cho Khổng Huy.

Suy cho cùng, trước đây hai người họ thậm chí còn chưa từng gặp mặt.

Tuy rằng Thẩm Bích Quân không có quan hệ thân thiết với anh, nhưng cô ấy vẫn luôn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Chu Dương.

Trước đây ở Đông Hải, Thẩm Bích Quân đã giúp anh chặn một nhát dao trí mạng, ân tình đó đủ để Chu Dương vì cô mà làm bất cứ việc gì.

Cái tát vang dội của Chu Dương giáng xuống khuôn mặt Khổng Huy, khiến Khổng Huy như rơi vào mơ hồ, liên tục lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, ngã nhào xuống đất, trêи mặt hiện rõ sự kinh ngạc nhìn Chu Dương.

Sắc mặt của những người khác lại càng kinh hãi hơn.

“Chu tổng, cậu…”

Trong lòng Vương Vĩ vô cùng tức giận, nhanh chóng đi đến bên cạnh đỡ lấy Khổng Huy, kiểm tra tình trạng của Khổng Huy.

Còn những người khác đều mang vẻ mặt không giống nhau đi đến nhìn xem Khổng Huy thế nào, Chu Dương và Thẩm Bích Quân không ai nói gì.

“Chu tổng, tại sao vậy?”

Vương Vĩ trầm giọng chất vấn anh.

Vừa nãy bởi vì việc ngày mai Giang Yến không thể tham dự lễ khai trương, mà trong lòng Vương Vĩ hơi bất mãn với Chu Dương, thậm chí đã suy nghĩ đến việc tự tách ra hoạt động độc lập.

Mà Khổng Huy là do ông mời đến giúp đỡ, cũng vì lo nghĩ cho chi nhánh ở thành phố Liễu.

Bây giờ, Chu Dương không nói gì, liền tát thẳng một tát vào mặt Khổng Huy.

Đây rõ ràng cũng là tát vào mặt Vương Vĩ.

Một trước một sau cả hai lần đều bị bẽ mặt, điều này khiến Vương Vĩ không nhẫn nhịn được nữa.

Ông muốn chất vấn Chu Dương, nếu như Chu Dương không thể cho ông một lời giải thích hợp lý, vậy thì Vương Vĩ rất có thể sẽ phát tiết cơn giận, thậm chí sẽ xảy ra xung đột với Chu Dương.

Có điều bây giờ Vương Vĩ vẫn cố gắng nhẫn nhịn, thật sự không muốn gây bất hòa với Chu Dương.

Suy cho cùng thì Chu Dương và Thẩm Bích Quân bây giờ vẫn ở thành phố Liễu, vẫn ở tỉnh Tương Tây.

Bên cạnh Chu Dương có quá nhiều người có năng lực và người ủng hộ mà ông có thể mượn dùng.

Một khi Vương Vĩ có bất hòa với Chu Dương, vậy thì ông ta nhất định sẽ bị cô lập hoàn toàn.

Dưới sự cám dỗ to lớn về mặt lợi nhuận cùng với tên tuổi của công ty Danh Dương, Vương Vĩ không dám chắc liệu có bao nhiêu người sẽ đứng về phía mình.

Dù bây giờ có một số người đang đứng phía sau ông ta, cũng được xem là đối tác làm ăn.

Nhưng Vương Vĩ hiểu được rằng một khi ông gây bất hòa với Chu Dương, thì lúc đó không chắc là toàn bộ bọn họ đều đứng về phía ông hay thậm chí có thể ngay cả một phần mười cũng không có.

“Không tại sao cả, người bạn này của ông có hành vi không đứng đắn, tôi thấy không cần thiết phải tìm anh ta đến làm khách quý biểu diễn, đổi người khác đi.”

Chu Dương căn bản không để ý đến sự chất vấn của Vương Vĩ.

Tổng hợp lại những gì trước kia Diệp Phương tìm đến anh, nói những lời đó với anh, lại thêm sự việc bây giờ.

Chu Dương gần như có thể khẳng định, trong lòng Vương Vĩ đã có một vài suy nghĩ khác.

Càng huống hồ, Khổng Huy này không hề tôn trọng Thẩm Bích Quân, đây là thật.

Chu Dương cảm thấy cần phải dạy dỗ Khổng Huy một chút, về điều này không có chỗ nào là không đúng cả.

Nếu như vậy, Khổng Huy ở chi nhánh thành phố Liễu làm khách quý biểu diễn, cho dù là hoạt động đêm vọng lễ, hay là buổi lễ khai trương vào ngày mai, tất cả đều không còn phù hợp nữa.

“Chu tổng, cậu nói như vậy thật sự không có lý, cậu ra tay đánh Khổng Huy, lẽ nào đến một lời giải thích cũng không có sao? Hay là nói, cậu nhìn thấy tôi thì không thoải mái…”

Sắc mặt Vương Vĩ đỏ rực, trông vô cùng tức giận.

“Được rồi, Vương Vĩ, không cần nói nữa.”

Vương Vĩ chỉ vừa nói đến một nửa, Khổng Huy liền ngăn ông ta lại.

“Cậu là Chu Dương phải không? Cái tát này của cậu, nếu không cho tôi một lời giải thích khiến tôi hài lòng thì chúng ta vẫn chưa xong đâu!”

Khổng Huy đưa tay che gò má bên trái, bây giờ vẫn còn cảm nhận được trêи mặt truyền đến sự đau rát, trong lòng vô cùng tức giận, nhìn Chu Dương, lạnh lùng nói.

Kỳ thực, chính Khổng Huy cũng biết rất rõ, tại sao Chu Dương lại tát mình.

Thậm chí, vừa rồi khi Chu Dương thấp giọng hỏi sát bên tai Thẩm Bích Quân, lời của hai người bọn họ, Khổng Huy cũng có thể nghe được.

Chỉ là thời gian hắn nắm tay Thẩm Bích Quân có lâu hơn một chút, thậm chí, lúc cô cố gắng rút tay về, hắn cũng không có ý định buông ra.

Nhưng thế thì sao?

Lẽ nào Thẩm Bích Quân nói đúng, thì là đúng sao?

Ở đây cũng không phải chỉ có một mình cô, huống hồ, mánh khóe như vậy, Khổng Huy chẳng biết là đã từng sử dụng bao nhiêu lần rồi, mỗi lần đều vô cùng thuận lợi.

Với danh tiếng của Khổng Huy, không phải là không cần kiêng dè ở thành phố Liễu, nhưng chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích của những đại gia tộc, thì ai lại có thể động chạm vào hắn chứ?

Huống hồ, hắn cũng không phải là người không có gia thế.

Nếu không thì, năm đó tham gia tiết mục giọng hát hay của tỉnh Tương Tây, cũng sẽ không dễ dàng tiến vào top ba.

Càng huống hồ, Thẩm Bích Quân thực sự là vô cùng xinh đẹp, Khổng Huy nhiều năm như vậy đã từng gặp biết bao nhiêu người phụ nữ, trong số họ Thẩm Bích Quân được xem như là xinh đẹp nhất.

Quả thật, trong mắt của Khổng Huy, Tạ Linh Ngọc, Giang Yến, chị Linh ở bên cạnh, thậm chí là Trần Hân, họ đều là những người đẹp khó mà gặp được.

Có điều, bởi vì hắn không biết được mối quan hệ giữa họ với Vương Vĩ, nên tạm thời vẫn chưa làm ra hành động gì.

Cùng lắm thì đợi đến khi hoạt động này kết thúc, hắn sẽ tìm Vương Vĩ hỏi thăm tin tức, Khổng Huy tự tin với vẻ bề ngoài và tài năng của mình đủ để thu hút sự chú ý của những người đẹp này.

Trước mắt, nếu như có cơ hội tiếp xúc với Thẩm Bích Quân thì Khổng Huy đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Trong mắt Khổng Huy, công ty Danh Dương cũng chỉ là một công ty mỹ phẩm, mà bây giờ ở tỉnh Tương Tây cũng chỉ có hai gia tộc có công ty về loại hình này, công ty như vậy có thể lớn đến đâu chứ?

Một nữ tổng tài xinh đẹp như vậy, chơi đùa một chút với hắn cũng không tính là chịu thiệt thòi gì lớn lắm.

Phải biết rằng, ở Thủ Đô, Khổng Huy đã từng gặp vô số con cháu của các gia tộc lớn, người nào mà không có mánh khóe đầy mình.

Chỉ là sếp tổng của một công ty mỹ phẩm nhỏ, trước giờ sẽ không được Khổng Huy để mắt đến.

“Hả? Giải thích hợp lý? Anh yêu cầu tôi cho anh một lời giải thích hợp lý? Anh chắc chắn chứ?”

Chu Dương khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Khổng Huy, hơi ngạc nhiên.

Anh không biết sự tự tin của Khổng Huy từ đâu mà có, lại dám nói với anh bằng giọng điệu như vậy.

Phải biết rằng, đã từng có một kẻ dám trêu ghẹo người phụ nữ bên cạnh Chu Dương, còn dám hung hăng càn quấy nói chuyện với anh, đã bị anh trực tiếp giải quyết, bây giờ ở trong gia tộc, không khác gì một kẻ tàn phế.

Sắc mặt Chu Dương không chút biểu cảm, trông giống như chẳng có bất kỳ hành động nào.

Nhưng những người hiểu được tính cách của Chu Dương, vào lúc này đều biết rằng, bây giờ Chu Dương đang ở điểm giới hạn của mình.

Nếu như Khổng Huy còn không biết rút lại lời vừa nói vừa nãy, vậy thì cơn giận của Chu Dương, hắn căn bản là sẽ không chịu đựng nổi.

Còn nếu Khổng Huy có thể thay đổi thái độ, biết điều nhận sai, nói không chừng Chu Dương còn có thể tha cho hắn một mạng, chỉ đơn giản dạy dỗ một trận, rồi để cho hắn rời đi.

———————–