Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 33: Đấu với cha vợ vui hết xảy, bất ngờ không kịp trở tay



Chương 33: Đấu với cha vợ vui hết xảy, bất ngờ không kịp trở tay
Bá Tước đại nhân mở ra quyển gia huấn này, ánh mắt có vẻ cảm động nói:

- Tuy rằng quyển gia huấn này ta thuộc lòng, nhưng vẫn phải thường lật xem, để tránh cho bản thân quên mất, do đó bị sai hướng. Thẩm Lãng à, con là con rể của ta, hôm nay cũng là người họ Kim, con có quyền và nghĩa vụ học quyển gia huấn này.

- Vâng! - Thẩm Lãng cung kính nhận lấy quyển sách này.

Bá Tước đại nhân nói:

- Phàm là đệ tử họ Kim, mỗi người đều phải đọc làu làu quyển gia huấn này. Khi nào con thuộc hết quyển sách này, lệnh cấm túc có thể giải trừ, con muốn đi đâu thì đi.

- A... - Thẩm Lãng kinh ngạc, nói:

- Vậy, như vậy quyển gia huấn này có bao nhiêu chữ?

- Không nhiều lắm, mới năm chục ngàn chữ mà thôi. Ta mất đúng một tháng, Mộc Lan thông tuệ, chỉ dùng hai mươi ba ngày đã thuộc hết rồi. - Bá Tước đại nhân nói:

- Nhất định phải một chữ cũng không thiếu, mới có thể rời khỏi cái thư phòng này, hiểu chưa?

Ôi trời đất ơi?

Năm chục ngàn chữ đấy, còn không được sót chữ nào?

Các vị đại thần của đại học tầm cỡ 985, 211 (*) ơi? Các vị thuộc năm chục ngàn chữ phải mất thời gian bao lâu?

Thẩm Lãng cũng là dạng có trí nhớ siêu phàm, thế nhưng thời trung học phổ thông, muốn thuộc bài văn hơn 1000 chữ chí ít cũng mất nửa ngày.

Hơn nữa số lượng từ càng nhiều càng khó nhớ, cấp độ khó tăng lên theo cấp số nhân.

Đối với con em của gia tộc họ Kim mà nói, đọc thuộc lòng gia huấn là ký ức đau khổ của mỗi thế hệ.

Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Lãng cay đắng, trong lòng Bá Tước đại nhân vui sướng.

Ma cao một thước, đạo cao một trượng.

Bất luận một người trẻ tuổi nào ta cũng có thể dạy cho dễ bảo, Thẩm Lãng nhà ngươi cũng không ngoại lệ.

Thẩm Lãng nói:

- Nhạc phụ đại nhân à, ngài giữ lời nhé? Nếu con thuộc hết quyển 《 Kim Thị Gia Huấn 》 xong, sẽ để con tự do.

- Đương nhiên chắc chắn. - Bá Tước đại nhân nói:

- Con tốt nhất thuộc đi, trước khi chưa thuộc hết, không cho phép rời khỏi phòng một bước, mỗi ngày sẽ có người đưa cơm, thức ăn và giặt quần áo cho con.

Tiếp đó Bá Tước đại nhân tự nhủ thầm:

- Chờ nhà ngươi thuộc hết rồi, tối thiểu phải hơn một tháng sau, ngày mai ta cũng chống mắt xem làm sao mà ra ngoài càn quấy.

- Kim Trung nghe rõ đây, nếu trước khi cô gia thuộc lòng, một bước cũng không cho rời khỏi thư phòng. - Bá Tước đại nhân lại một lần nữa hạ lệnh.

- Vâng! - Kim Trung lớn tiếng đáp.

Tiếp đó, Bá Tước đại nhân liền ra đi.

Mà Thẩm Lãng, cầm quyển 《 Kim Thị Gia Huấn 》 năm chục ngàn chữ này lật lia lật lịa.

...

Một lát sau!

Mộc Lan đi đến, bưng tới cơm nước dọn xong.

Nàng là thiên kim phủ Bá Tước, Thẩm Lãng là người ở rể, thế nhưng nàng từ đầu tới đuôi cũng không có ở trước mặt Thẩm Lãng ra vẻ gì cả.

Trừ không thể chung chăn gối ra, nàng cẩn thận hoàn thành trách nhiệm làm vợ.

- Phu quân, đại ca chàng đã thoát khỏi nguy hiểm, An đại phu nói hai ba ngày sau là có thể tỉnh lại. - Mộc Lan nói.

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử, ta sẽ uốn nắn một chút, hắn là Đại Ngốc, không phải đại ca của ta.

Mộc Lan nói:

- Hắn là Đại Ngốc, chàng là Nhị Ngốc, không phải anh em sao?

Thẩm Lãng không nói gì.

Nàng đẹp như vậy, lại có 36E, nàng nói gì cũng đúng!

Nhìn Thẩm Lãng ăn cơm, Mộc Lan bèn hỏi:

- Phu quân, Đại Ngốc bị thương thế nào, hơn nữa vì sao kéo dài đến bây giờ cũng không trị, An đại phu nói trễ nữa một hai canh giờ, nói không chừng cứu không nổi.

Thẩm Lãng kể lại chuyện của Đại Ngốc cho Mộc Lan.

- Buồn cười, lại có kiểu hành hạ người ta như vậy, đúng là không bằng cầm thú! - Mộc Lan vô cùng tức giận, nói bằng giọng hậm hực:

- Phu quân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực chữa Đại Ngốc lành lặn, sau để cho hắn theo chàng, không để tình trạng hắn ăn cơm không đủ no.

Thẩm Lãng dừng đũa, nhìn nàng nói dịu dàng:

- Cảm ơn nương tử.

Mộc Lan thấy ánh nhìn của hắn có chút không được tự nhiên, không khỏi thốt nên:

- Phu quân, chàng vừa rồi đụng chuyện gì thế?

Thẩm Lãng nói:

- Ta bị nhạc phụ đại nhân cấm túc, phải thuộc hết 《 Kim Thị Gia Huấn 》 mới có thể tự do.

Mộc Lan nói:

- Học thuộc quyển sách này là mỗi một ác mộng của mỗi thế hệ họ Kim, lúc đó thiếp ước chừng tốn hai mươi ba ngày mới thuộc nổi.

Thành tích này cơ hồ là tốt nhất của gia tộc họ Kim suốt mấy thập niên, Mộc Lan nói với giọng tự hào.

Tiếp tục, Mộc Lan nghiêm mặt nói:

- Phu quân có chuyện gấp ra ngoài?
Thẩm Lãng đương nhiên rất muốn ra ngoài, ngày mai nếu không thể để Điền Hoành làm gãy hai chân Điền Thập Tam, thể diện của Thẩm Lãng coi như mất hết.

- Thiếp sẽ đến chỗ phụ thân xin tha cho chàng, để phụ thân hủy lệnh cấm túc mới được. - Mộc Lan nói.

Thẩm Lãng cười, lắc đầu:

- Không cần, như vậy sẽ tổn hại uy tín của phụ thân.

Vị nhạc phụ đại nhân này quá tốt, Thẩm Lãng nên suy nghĩ cho ông ta.

Mộc Lan nhìn Thẩm Lãng một hồi, rồi nàng nói:

- Vậy phu quân cứ ở trong thư phòng học thuộc lòng thật tốt, mỗi ngày cơm nước, tắm rửa, quần áo, thiếp sẽ đưa đến. Còn chuyện phía bên Điền Hoành kia, mong phu quân mở rộng lòng, một khi tìm được cơ hội, thiếp nhất định sẽ vì chàng lấy lại công đạo.

Thẩm Lãng nói:

- Cảm ơn nương tử.

Nhưng là mối thù với nhà họ Từ, họ Lâm và Điền Hoành, nhất định phải do chính hắn tự báo.

Có thể dựa thế phủ Bá Tước cũng đã vô cùng thỏa mãn, nếu báo thù còn muốn phủ Bá Tước xuất thủ, vậy Thẩm Lãng thực sự không có tiền đồ.

...

Mộc Lan đi rồi, Thẩm Lãng lại bắt đầu quá trình học thuộc lòng cực khổ.

A, không phải!

Nói cho đúng hắn lật sách, mỗi một trang tối đa chỉ nhìn nửa phút mà thôi.

Khiến người ta cảm giác không phải học thuộc, ngược lại giống như là scan (*quét) hình đúng hơn.

Không sai Thẩm Lãng quả thực đang scan.

Cái laptop Alienware trong người biến thành trí não, mắt giống như camera, chỉ cần chăm chú liếc nhìn, có thể ghi nhớ tin tức hoàn chỉnh bên trong não.

Quyển 《 Kim Thị Gia Huấn 》này có năm chục ngàn chữ, chừng hai trăm trang.

Thẩm Lãng dùng chỉ hơn một giờ, đã thuộc hết toàn bộ rồi.

Nói cho đúng, là copy hoàn toàn.

Một chữ không sót, nếu là có dấu chấm câu, ngay cả một dấu ngắt câu hắn cũng không sai.

Bá Tước đại nhân dùng hết ba mươi ba này, Mộc Lan mất hai mươi ba ngày.

Còn vị thế tử Bá Tước, cho tới bây giờ vẫn chưa thuộc hết, gã thuộc một nghìn chữ có thể quên ba trăm chữ, có thể đời này đều thuộc không xong.

Cái kỷ lục của Thẩm Lãng tuyệt đối là chưa từng thấy, sau đó cũng không có.

Trong thư phòng có giường, Thẩm Lãng thong thả ung dung mà nằm lên.

Kế tiếp hắn do dự, nên tìm nhạc phụ bây giờ khoe khoang, hay là sáng mai vậy?

Quên đi, vẫn nên sáng mai.

Làm người phải có lương tâm, nhạc phụ tốt, mày bây giờ đi vả mặt thì ác quá.

Đấu với nhạc phụ thiệt vui hết biết!

- Chao ôi, khó ngủ với chăn đơn gối chiếc, thân trai tơ của mình đây không biết chừng nào mới phá?

- Khi nào mình mới có thể ôm được một người đàn bà khỏa thân, thơm ngào ngạt mà ngủ vậy?

- Gối chiếc khó khủ, chăn đơn khó nằm, cứ thế này hoài sao mình ngủ được?

Năm phút đồng hồ sau, Thẩm Lãng ngáy khò khò.

Nghe được tiếng khò khò bên trong, Kim Trung vốn đứng bên ngoài giữ cửa tỏ vẻ khinh thường.

Lúc này mới mấy giờ?

Mới vừa dứt giờ Hợi (hơn chín giờ tối), Thẩm cô gia này liền lên giường nằm ngủ, cũng không thèm học thuộc lòng, ngay cả thế tử còn biết đọc sách đến khuya.

Như thế chả biết ngày tháng năm nào mới có thể thuộc hết quyển 《 Kim Thị Gia Huấn 》, kiểu này chắc cấm túc trong thư phòng một năm rưỡi chắc luôn.

Không tiền đồ thì vẫn là không tiền đồ thôi!

...

Trong phòng riêng của Bá Tước đại nhân.

- Thiếp cảm thấy thằng bé Thẩm Lãng này không tệ. - Bá Tước phu nhân nói:

- Cũng chẳng dốt nát như lời đồn, thoạt nhìn giống một đứa trẻ hư hỏng nhưng thực tế là một đứa bé ngoan, thiếp nhìn người chuẩn nhất.

- Tâm tính cũng không tệ lắm, chính là quá nông nổi không nghiêm túc, cần phải dạy dỗ cho tốt. - Bá Tước đại nhân nói:

- Ta cấm túc nó, để nó tránh ra ngoài quậy phá.

- Cấm túc? - Bá Tước phu nhân nói dịu dàng:

- Nó vừa vào nhà ta ở rể, chàng đã phạt nó, nhỡ nó sinh lòng oán hận thì sao?

- Không đâu. - Bá Tước đại nhân nói:

- Ta bắt nó học thuộc 《 Kim Thị Gia Huấn 》, lúc nào thuộc hết sẽ khôi phục tự do. Chỉ có thành viên gia tộc mới có tư cách đọc thuộc lòng quyển gia huấn này, ta đây tỏ ý không có xem nó như người ngoài.

- Phu quân à, chàng thật là thâm. - Bá Tước phu nhân nói.

- Ma cao một thước, đạo cao một trượng, ta cũng không tin không hàng phục được con khỉ này (3). - Bá Tước đại nhân cười nói:

- Nàng chờ xem, chưa qua 50 ngày nó đừng hòng thuộc hết năm chục ngàn chữ này, đừng hòng ra khỏi thư phòng.

Bá Tước phu nhân nói:

- Cũng không nhất định là vậy, mỗi người đều nói nó dốt nát, ngày đó khi bái đường thành thân, số chữ nó biết được còn thắng cả Trương Bá. Nói không chừng chưa hết tháng nó đã thuộc hết rồi, khéo còn lợi hại hơn cả chàng.

- Không thể nào. - Bá Tước đại nhân nói:

- Ta phải mất chừng 30 ngày, Thẩm Lãng ít nhất phải nửa tháng, ấy là đã cộng thêm chuyện nó chẳng phải là đứa ba ngơ trong truyền thuyết, nhưng liệu có thông minh hơn ta không?

- Nhưng chưa chắc, thiếp cảm thấy nó cực kỳ thông minh, nói không chừng còn qua mặt chàng, thiếp nhìn người là vô cùng chuẩn. - Đôi mắt đẹp của Bá Tước phu nhân hiện lên sự ranh mãnh, bà nói:

- Bằng không chúng ta cá cược đi.

Bá Tước phu nhân năm nay mới bốn mươi, vẫn thướt tha yêu kiều, xinh đẹp như cũ.

Lúc này mắt lóe lên sự ranh ma quyến rũ, hình dạng giống như hai mươi tuổi, để Bá Tước đại nhân yêu chết đi được

- Phu quân, nếu Thẩm Lãng thắng chàng, từ rày về sau, mỗi lần “hành sự”, thiếp ở phía trên, chàng ở phía dưới. - Bá Tước phu nhân nói.

Cú tổ lái này quá bất ngờ không kịp đề phòng, để mặt Bá Tước đại nhân đỏ rần, gần như muốn lập tức che cái miệng nhỏ nhắn của vợ lại.

Đường đường Bá Tước phu nhân, tại sao có thể nói ra lời càn quấy như vậy, còn thể thống gì, còn thể thống gì.

- Nương tử là danh môn khuê tú, sao lại có thể nói ra lời càn rỡ thế kia chứ. - Bá Tước đại nhân nói:

- Làm nhục người trí thức, làm nhục người trí thức!

- Hừ! - Bá Tước phu nhân nói:

- Chuyện chăn gối phu thê còn kiêng kỵ cái gì, chàng cổ hủ quá sức, vậy có đồng ý hay không? Đàn bà nằm trên mới nắm thế chú động, mới có thể vui vẻ hơn.

Bá Tước đại nhân mặt đỏ tới mang tai, ông lúng túng nói:

- Đây, đây chẳng phải là điên đảo âm dương à, càn quấy, rõ ràng càn quấy!

Bá Tước phu nhân nói:

- Lấy thời hạn một tháng, nếu Thẩm Lãng trong một tháng thuộc hết quyển 《 Kim Thị Gia Huấn 》này thì chúng ta chẳng phân biệt thắng thua, nếu nó xuất hiện sớm hơn một ngày, thiếp sẽ ở trên một lần. Còn nếu trước hai ngày, thiếp sẽ ở trên hai lần.

- Càn quấy, càn quấy... - Bá Tước đại nhân cổ hủ chỉ biết nói mấy câu như vậy.

Bá Tước phu nhân nói:

- Cứ quyết định như vậy, nam chủ ngoại, nữ chủ nội, ngay cả chút chuyện này thiếp cũng không làm chủ được, làm phu nhân còn có ý nghĩa gì?

Bá Tước đại nhân nói:

- Phu nhân, nam chủ ngoại, nữ chủ nội, không phải giải nghĩa như vậy.

Phu nhân nói:

- Phu quân, chàng khoe kiến thức với thiếp ấy à?

- Phu quân chưa hề làm chuyện đó. - Bá Tước đáp.

Bá Tước phu nhân trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, mặc quần áo đi ra khỏi phòng.

Bá Tước gặp vợ rời khỏi chăn tức khắc trống rỗng, không khỏi nói:

- Nàng đi đâu thế?

Ông vô cùng quyến luyến có vợ trong chăn, tận hưởng cảm giác ấm áp hạnh phúc.

Bá Tước phu nhân nói:

- Cô gia hiện tại chắc chắn gạo bài suốt đêm, thiếp phải nấu cho nó một chén canh hạch đào (*quả óc chó) hạt sen tẩm bổ não cho nó.

Ước chừng một giờ sau, nấu xong canh hạch đào hạt sen, Bá Tước phu nhân đậy hộp đựng thức ăn, tự mình đưa đến cho Thẩm Lãng.

Vì hạnh phúc tương lai, bà cũng liều mạng một phen.

...

Đi tới ngoài thư phòng, nhìn thấy ngọn đèn dầu bên trong vẫn sáng.

Bá Tước phu nhân thầm nghĩ bụng, quả nhiên là rể ngoan hiền, đêm khuya như vậy vẫn còn học bài.

Bên ngoài tiếng đồn Thẩm Lãng dốt nát, hết ăn lại nằm rõ ràng không có đạo lý.

- Bái kiến phu nhân. - Kim Trung nhìn thấy Bá Tước phu nhân, lập tức kinh ngạc cúi lạy.

- Bên trong đèn vẫn sáng, cô gia ở bên trong chắc đang học bài cực khổ lắm. - Bá Tước phu nhân nói:

- Thấy nó rõ ràng cực khổ, ta gửi cho nó một chén canh hạt sen hạch đào, để nó đỡ mệt mỏi.

Rõ ràng một bà mẹ vợ tốt.

Kim Trung lúng túng nói:

- Cô gia, đã ngủ rồi.

Á!

Tức khắc, mẹ vợ lúng túng hơn.

- Nó ngủ khi nào?- Bá Tước phu nhân bèn hỏi.

Kim Trung nói:

- Không đến giờ Hợi.

Đây, đây quả thực so với con của bà còn lười hơn, thằng con béo ú kia chí ít vẫn còn đọc sách đến khuya.

- Hừ! Thằng bé này chưa hề có tí lương tâm, quả nhiên đồn đãi không sai tí nào, nhiên hết ăn lại nằm, dốt nát. - Bá Tước phu nhân tức giận, thầm nghĩ trong lòng, xoay người đi một nước.

Vụ cá cược của bà và phu quân, e rằng bà phải thua thảm hại.

- ---

Chú thích của Mèo Thầy Mo: 2 số tuy rất ngắn nhưng lượng thông tin phụ chú siêu dài. Cụ thể 2 con số đó nhắc đến những dự án nâng cấp chất lượng giảng dạy của Trung Quốc. Cũng có nghĩa các trường nằm trong 2 con số đó đều là trường chất lượng cao, gạo bài kinh dị mới vào nổi.

(1) Dự án 985 do Giang Trạch Dân phê duyệt để xây dựng 1 loạt trường đại học hàng đầu tầm cỡ thế giới, hiện có 39 trường thuộc loại này, bao gồm các trường sau: đại học Bắc Kinh, đại học Nhân dân Trung Quốc, đại học Thanh Hoa, đại học Hàng không vũ trụ Bắc Kinh, Viện Công nghệ Bắc Kinh, đại học Nông nghiệp Trung Quốc, đại học Sư phạm Bắc Kinh, đại học Dân Tộc Trung Ương, đại học Nam Khai, đại học Thiên Tân, đại học Công nghệ Đại Liên, đại học Đông Bắc, đại học Cát Lâm, Viện Công nghệ Cáp Nhĩ Tân, đại học Phục Đán, đại học Cùng Tế, đại học Giao thông Thượng Hải, đại học Sư phạm Đông Trung Quốc, đại học Nam Kinh, đại học Đông Nam, đại học Chiết Giang, đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, đại học Hạ Môn, đại học Sơn Đông, đại học đại dương Trung Quốc, đại học Vũ Hán, đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Trung, đại học Hồ Nam, đại học Trung Nam, đại học Quốc gia Công nghệ Quốc phòng, đại học Trung Sơn, đại học Công nghệ Nam Trung Quốc, đại học Tứ Xuyên, đại học Khoa học và Công nghệ điện tử, đại học Trùng Khánh, đại học Giao thông Tây An, đại học Bách khoa Tây Bắc, đại học Nông Lâm nghiệp Tây Bắc, đại học Lan Châu.

(2) Dự án 211: được đưa ra năm 1990, tập trung xây dựng 100 trường đại học chất lượng, số lượng trường tham gia bao gồm các trường 985 và các trường sau đây: Đại học Giao thông Bắc Kinh, đại học Công nghệ Bắc Kinh, đại học Khoa học và Công nghệ Bắc Kinh, đại học công nghệ hóa học Bắc Kinh, đại học Bưu chính Viễn thông Bắc Kinh, đại học Lâm nghiệp Bắc Kinh, đại học y học Trung Quốc Bắc Kinh, đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, đại học Truyền thông Trung Quốc, đại học Kinh tế Quốc tế và Kinh tế, Nhạc viện Trung ương, đại học Khoa học Địa chất Trung Quốc (Bắc Kinh), đại học Khoa học Chính trị và Luật Trung Quốc, đại học Dầu khí Trung Quốc, đại học Điện lực Bắc Trung Quốc, đại học Tài chính và Kinh tế Trung ương, đại học thể thao Bắc Kinh, đại học Mỏ và Công nghệ Trung Quốc (Bắc Kinh), đại học Y Thiên Tân, đại học Công nghệ Hà Bắc, đại học Công nghệ Thái Nguyên, đại học Nội Mông, đại học Liêu Ninh, đại học Hàng hải Đại Liên, đại học Y Khoa Quân Sự Hải Quân, đại học Khoa học và Công nghệ Đông Trung Quốc, đại học Đông Hoa, đại học Thượng Hải, đại học nghiên cứu quốc tế Thượng Hải, đại học Tài chính và Kinh tế Thượng Hải, đại học Hàng không vũ trụ Nam Kinh, đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh, đại học An Huy, đại học Công nghệ Hợp Phì, đại học Phúc Châu, đại học Nam Xương, đại học Dầu khí Trung Quốc (Sơn Đông), đại học Công nghệ Vũ Hán, đại học Khoa học Địa chất Trung Quốc (Vũ Hán), đại học Kinh tế và Luật Trung Nam, đại học Hoa Trung, đại học Nông nghiệp Hoa Trung, đại học Sư phạm Hồ Nam, đại học Ký Nam, đại học sư phạm Hoa Nam, đại học Quảng Tây, đại học Hải Nam, đại học Tây Nam, đại học Giao thông Tây Nam, đại học Tài chính và Kinh tế Tây Nam, đại học Nông nghiệp Tứ Xuyên, đại học Quý Châu, đại học Vân Nam, đại học Tây Tạng, đại học Quân Y Không Quân, đại học Tây Bắc, đại học Công nghệ điện tử Tây An, đại học Trường An, đại học Sư phạm Thiểm Tây, đại học Thanh Hải, đại học Ninh Hạ, đại học Tân Cương, đại học Thạch Hà Tử.

Tất nhiên sau này, cả 2 dự án trên được xếp xó, không có thêm trường đại học nào mới tham gia nữa và bị thay thế bởi dự án 111.

(3) Nguyên văn là Hồ Tôn: tức chỉ nhánh khỉ Macaca, còn gọi là khỉ đuôi dài. Cũng là bà con với Tôn Ngộ Không. Nếu ai xem được Tây Du Ký bản gốc thì Ngưu Ma Vương và Trư Bát Giới nhiều lần gọi Tôn Ngộ Không là “hồ tôn”, chỉ chủng loài ban đầu của lão Tôn ấy mà. Vì vậy, đây cũng là lý do mà hầu hết phiên bản Tây Du Ký đều cho Tôn Ngộ Không có cái đuôi rất dài, còn phim ảnh bị hạn chế nên chuyện cái đuôi bị lơ đi, có cũng như không.