Chàng Rể Phế Vật

Chương 11: Đến chết vẫn còn sĩ diện!





Mắt Trần Xuân Độ hơi ngưng đọng, khóe miệng nở một nụ cười mà người khác khó có thể nhìn ra.

Bầu không khí mơ hồ xuất hiện sự thay đổi hơi khác thường, Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Đặng Vũ rồi hỏi: “Đây là bữa cơm gia đình nhà chúng tôi, anh tới đây làm gì?”

Đặng Vũ nhìn Lê Duy Dương rồi nói: “Chú Dương mời anh tới dùng cơm, nói sau này chúng ta có thể trao đổi nhiều hơn, để thúc đẩy tình cảm.”

Đọc FULL bộ truyện.

Đặng Vũ nói xong thì liếc nhìn Trần Xuân Độ, nụ cười càng mỉa mai hơn.

“Ba?” Lê Kim Huyên nhìn Lê Duy Dương, vẻ mặt hơi khó hiểu.

Lê Duy Dương cười ha ha, rồi bắt đầu giảng hòa: “Gần đây Đặng Vũ mới thăng chức, trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi nhất của tập đoàn Tinh Toàn, mấy ngày trước cậu ấy đại diện cho tập đoàn Tinh Toàn hợp tác với tập đoàn Lê thị chúng ta, để thiết lập một hạng mục, từ nay về sau mọi người sẽ đôi bên cùng có lợi, cùng nhau hợp tác để thành công viên mãn.”

Lê Kim Huyên vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, khó coi như trước.

Mặc dù Đặng Vũ điển trai phóng khoáng, nhưng Lê Kim Huyên hoàn toàn không có cảm tình với anh ta, anh ta là một trong vô số ong bướm từng điên cuồng theo đuổi cô.

Nhưng so với những ong bướm khác, thì vì nhà họ Đặng có quan hệ rất tốt với nhà họ Lê, cộng với quan hệ trong sự nghiệp, nên Đặng Vũ thường xuyên có cơ hội tiếp cận Lê Kim Huyên.

Nhưng cũng vì quan hệ nhiều đời của hai nhà, nên Lê Kim Huyên nghe thấy rất nhiều tin tức.

Đặng Vũ vừa điển trai lại tuổi trẻ tài cao, nên cuộc sống riêng tư cũng rất phóng đãng, đã lừa không biết bao nhiêu cô gái, vui chơi ra sản phẩm cũng nhiều không đếm hết!


Hơn nữa sau khi làm con gái nhà người ta lớn bụng, Đặng Vũ sẽ đá ra ngay, đời tư cực kỳ hỗn loạn!

Sao Lê Kim Huyên có thể có cảm tình với hạng người này chứ, dù Đặng Vũ có bày ra dáng vẻ quân tử khi đứng trước mặt cô, cô vẫn cảm thấy anh ta rất đáng ghét.

Không chỉ như vậy, dù Lê Kim Huyên đã thể hiện rõ thái độ của mình với Đặng Vũ, anh ta vẫn bám chặt lấy cô, thậm chí sau đó có một lần cô uống say, anh ta còn muốn đưa cô vào khách sạn.

Nếu lần đó Lê Kim Huyên không tỉnh lại trong lúc Đặng Vũ đang tắm, rồi nhân cơ hội chạy trốn ra ngoài, nói không chừng cô đã bị anh ta cưỡng hiếp rồi.

Sau đó Đặng Vũ còn dùng mấy thủ đoạn đê tiện xấu xa, làm Lê Kim Huyên khó mà nói ra được.

“Nếu mọi người đã tới đông đủ rồi, vậy chúng ta mau ăn cơm thôi.” Lê Duy Dương cười hớn hở nói.

Dù Lê Kim Huyên đang cầm đũa gắp thức ăn, nhưng lúc cô liếc nhìn Trần Xuân Độ đang ngồi ăn ngấu nghiến bên cạnh, trong lòng cô bỗng dao động, rồi gắp một miếng thịt sườn bỏ vào chén anh.

Cả người Trần Xuân Độ nhất thời cứng đờ, rồi ngẩng đầu lên nhìn Lê Kim Huyên.

Trong mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên Lê Kim Huyên chủ động gắp thức ăn cho anh!

Trần Xuân Độ khó hiểu nhìn Lê Kim Huyên, nhưng cô lại dịu dàng nhìn anh nói: “Chẳng phải ở nhà anh rất thích ăn thịt sườn à, mau ăn đi!”

Trần Xuân Độ sửng sốt, trong mấy tháng qua, ngày nào anh cũng nấu cơm cho Lê Kim Huyên, nhưng anh chưa từng nấu món sườn nào, cô nói thế là sao chứ?

Sao vợ anh lại trở nên khác thường như thế?!

Nhưng Trần Xuân Độ không kịp nghĩ nhiều, món ăn kết hợp Trung Tây mà đội đầu bếp ba sao Michelin này chế biến, đã làm anh điên cuồng nuốt nước miếng.

Ai ngờ, cảnh tượng này đã lọt vào mắt Đặng Vũ, mắt anh ta thoáng qua tia tàn nhẫn, hai tay đang để dưới bàn bỗng siết chặt, gân xanh nổi lên.

Anh ta thật sự không hiểu, trước đây anh ta cực khổ theo đuổi Lê Kim Huyên lâu như vậy, còn dùng mọi thủ đoạn, nhưng cuối cùng cô lại chọn một tên nhà quê thế này!

Lê Kim Huyên thật sự mù rồi, tên nhà quê này cũng xứng làm chồng cô ư? Một tên đàn ông suốt ngày ru rú trong nhà, ngay cả tướng ăn cũng không khác gì lưu manh!

“Kim Huyên, gần đây em và chồng em vẫn sống tốt chứ?” Đặng Vũ nở nụ cười, dịu dàng hỏi.

“Tất nhiên là tốt rồi, vợ tôi rất yêu tôi.” Lê Kim Huyên chưa kịp nói gì, Trần Xuân Độ đã giành nói trước, tay anh còn nắm lấy bàn tay thon thả mảnh khảnh của cô.

Cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên nhất thời mẫn cảm run lên, cô quay đầu, hung hăng lườm Trần Xuân Độ!

Tên khốn này! Dám nhân cơ hội lợi dụng mình!!

Cơ thể mềm mại của cô bỗng trở nên cực kỳ cứng nhắc, không chút do dự nhấc đôi chân dài của mình ở dưới bàn lên, rồi giẫm lên chân Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ nghiến chặt hàm răng, anh không ngờ, Lê Kim Huyên lại ra tay độc ác như vậy!

Trần Xuân Độ nghiến răng, càng ôm chặt Lê Kim Huyên hơn, một mùi hương mê người như mùi hoa lan ập tới, là mùi thơm trên cơ thể cô, cực kỳ dụ dỗ người khác.


“Kim Huyên, anh hơi thấy khó hiểu, tại sao mắt em lại khác người như vậy, chẳng lẽ em có tình cảm với tên đàn ông bám váy đàn bà, suốt ngày ru rú trong nhà như này ư?” Đặng Vũ vẫn nở nụ cười, nhưng pha thêm chút ý lạnh.

Đặng Vũ hỏi thẳng như vậy, rõ ràng đang nhắm thẳng vào Trần Xuân Độ!

“Hình như tôi kết hôn với ai cũng không cần một người ngoài như anh vào bàn luận thì phải?” Lê Kim Huyên lạnh lùng đáp lại.

Đặng Vũ khẽ cười, rồi nói với Lê Duy Dương: “Chú Lê, cháu có một người bạn, mới trở về từ Pháp, cháu có nhờ người đó mang về hai chai Lafite năm 1982, không bằng hôm nay chúng ta mở nó ra, để mọi người cùng thưởng thức một lát.”

Lê Duy Dương ngạc nhiên hỏi: “Lafite năm 1982, Tiểu Vũ, chai rượu này dù có quen biết cũng không mua được đâu, cháu mua nó ở đâu thế?”

Đặng Vũ liếc nhìn Trần Xuân Độ rồi khẽ cười: “Trước đây lúc cháu ở Pháp, đúng lúc có quen ông chủ trang viên Lafite, nên may mắn có được chút ít, nếu chú Lê thích, cháu xin tặng chú một chai.”

Lê Duy Dương vui vẻ cười to: “Được, được, Tiểu Vũ, chú Lê đã xem nhẹ cháu rồi, xem ra sau này chú vẫn phải dựa dẫm nhiều vào cháu mới được.”

Đặng Vũ búng tay, rất nhanh đã có vệ sĩ cầm một chai Lafite đi vào.

Sau khi mở nắp chai ra, chẳng mấy chốc, chất rượu óng ánh trong vắt như đá ru bi từ từ rót vào ly rượu.

Lê Duy Dương nhấp một ngụm rượu xong thì gật đầu: “Mùi vị rất thuần khiết, chỉ có Lafite năm 1982 năm mới tạo ra được mùi vị này.”

“Kim Huyên, con nếm thử chút đi, dù con có tiền cũng không thể mua được Lafite năm 1982 đâu.” Lê Duy Dương nói.

Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, rồi lạnh lùng đáp lại, giọng điệu càng ẩn chứa sự tức giận: “Con không thích uống rượu.”

Đặng Vũ cười khuyên nhủ: “Kim Huyên, em là người trong xã hội thượng lưu và giới kinh doanh, nên phải học uống Lafite và Champagne, nhất là Lafite năm 1982, người bình thường không có tư cách để uống loại rượu này đâu, trừ khi may mắn có được cơ hội nếm thử.”

Đặng Vũ vừa nói vừa liếc nhìn Trần Xuân Độ, rồi nói một câu kỳ lạ, rõ ràng anh đang chỉ gà mắng chó.

Tất nhiên Lê Kim Huyên cũng nghe ra hàm ý ở trong đó, cô rất dễ ngại, nên càng nhìn Đặng Vũ với sắc mặt khó coi.

Đúng lúc này, Trần Xuân Độ bỗng vươn tay ra, rồi uống từng ngụm Lafite, như đang uống nước lọc.

“Cũng được, nhưng mùi vị hơi nhạt một chút.” Trần Xuân Độ chép miệng, rồi thốt ra một câu.

Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh thấy thế thì khuôn mặt xinh đẹp như ngọc nhất thời cứng đờ, mà Đặng Vũ sau khi sửng sốt một lát cũng bắt đầu cười to.

“Đây là rượu vang chứ không phải ba loại rượu rẻ tiền kia, rượu vang là phải nhấp từng ngụm nhỏ, nếu uống như anh là đang phung phí của trời.”

Đặng Vũ nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt kiêu ngạo, rồi mỉa mai nói: “Trần Xuân Độ, nếu anh chưa từng được uống Lafite, thì sau này tôi có thể từ từ dạy anh, nhưng nếu anh không có văn hóa, ngay cả những cơ bản về thưởng thức cũng không biết như thế, thì không cần nhìn mặt cũng biết anh đang ra vẻ hiểu biết rồi.”

Trần Xuân Độ ngẩng đầu nhìn Đặng Vũ hơi trầm tư, còn Lê Kim Huyên thì tức giận nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này thật mất mặt!

“Đế vua của rượu vang là Lafite năm 1982, tất nhiên người nhà quê như anh sẽ không uống nổi loại rượu nổi tiếng, thứ mà chúng tôi uống không phải là rượu, mà chính là trình độ.” Đặng Vũ ung dung nhấp một ngụm, rồi nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, động tác rất tao nhã, tràn đầy phong thái và trình độ của một quý ông.

Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, giờ cô sắp hối hận đến xanh ruột rồi, sớm biết tối nay sẽ xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn cô sẽ không dẫn anh ra khỏi nhà một bước.


Đặng Vũ nhìn Trần Xuân Độ rồi nói tiếp: “Anh đừng tưởng mình mặc đồ vest thì nghĩ mình là quý ông, người hạ đẳng thì mãi là người hạ đẳng thôi, chỉ có người thượng đẳng mới có thể thưởng thức loại rượu vang nổi tiếng này.”

Đặng Vũ nói xong thì nhìn Lê Kim Huyên ngay, rồi dịu dàng nói: “Kim Huyên, anh thấy chồng em ở nhà cũng rảnh rỗi... Gần đây, tập đoàn bên anh đang thiếu người, nên rất cần những nhân tài như anh ta.”

Không đợi Lê Kim Huyên tiếp lời, Đặng Vũ thấy vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh thì nói tiếp: “Cơ thể anh ta khỏe mạnh như vậy, vừa nhìn đã biết là tuổi trẻ trai tráng, rất thích hợp để làm bảo vệ.”

“Thế này đi, nể tình Kim Huyên, tôi sẽ trả anh một tháng sáu mươi triệu được không?”

“Không cần đâu.” Lê Kim Huyên lạnh lùng từ chối.

“Kim Huyên, em không hiểu đâu, làm người thì phải biết học tập, người càng quê mùa thì càng phải học, giống như lúc nãy, anh ta thật sự đang làm nhục danh tiếng Lafite năm 1982!”

Đặng Vũ chậm rãi nói tiếp: “Theo anh thấy, với trình độ và khí chất của anh ta, sẽ không xứng với việc ngồi ở đây đâu, mà nên đứng trong nhà bảo vệ ở trước cổng biệt thự kia, đó mới là chỗ anh ta nên đứng.”

“Anh...” Lê Kim Huyên tức giận, khuôn mặt xinh đẹp như phủ thêm màng sương lạnh, đáy mắt bùng bùng lửa giận.

Vì tức giận mà ngực cô liên tục nhấp nhô, bàn tay mảnh khảnh siết chặt lại, Đặng Vũ không những sỉ nhục Trần Xuân Độ, mà còn sỉ nhục cô nữa!

Rõ ràng hàm ý của Đặng Vũ đang mỉa mai cô mắt kém, cưới một người nhà quê, hạ đẳng làm chồng!

Trong lúc Lê Kim Huyên đang định phản bác, thì Trần Xuân Độ luôn ngồi im lặng trong thời gian dài bỗng lên tiếng: “Ngay cả Lafite năm 1982 và Lafite năm 1993 mà anh cũng phân biệt được, rốt cuộc ai mới là đồ nhà quê đây?”

Bầu không khí trong bữa tối nhất thời trở nên yên tĩnh, lời nói đầy khí phách này của Trần Xuân Độ đã làm mọi người chấn động.

Đặng Vũ sửng sốt một lát, rồi nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt càng mỉa mai hơn: “Ha, anh ra vẻ hiểu biết thì thôi đi, giờ đã chết vẫn còn sĩ diện!”

Trần Xuân Độ nhìn Đặng Vũ với vẻ mặt lạnh nhạt: “Ngay cả năm rượu anh cũng không hiểu rõ, không biết ai mới là người hạ đẳng đây?”

“Anh hiểu về rượu? Anh cảm thấy trong những người đang ngồi tại đây, ai là người hiểu về rượu kém hơn anh?” Đặng Vũ khinh thường cười nhạo.

Lê Duy Dương ngồi bên cạnh cũng mở miệng nói: “Trần Xuân Độ, sau này cậu cứ bảo Kim Huyên từ từ chỉ dạy cậu về kiến thức liên quan đến rượu vang, mùi vị của Lafite năm 1982 hoàn toàn khác với Lafite mấy năm khác, mặc dù tôi không phải là chuyên gia thẩm định rượu, nhưng tôi vẫn có thể phân biệt được điều này.”

Trần Xuân Độ không hề để tâm đến Lê Duy Dương, mà bình tĩnh nhìn Đặng Vũ nói: “Là một người thượng đẳng, mà lại làm mấy chuyện hàng nhái thế này, anh cũng xứng ngồi ở đây ư?”

Đặng Vũ cười khẩy: “Đến chết vẫn còn sĩ diện, được, tôi cũng rất tò mò, anh định làm thế nào để đổi đen thành trắng, nếu đây không phải là Lafite năm 1982, từ nay về sau tôi sẽ không bước vào biệt thự nhà họ Lê một bước!”