Chàng Rể Phi Thường

Chương 310: Anh còn có đồng bọn?



“Các anh tìm ai vậy?”, Sở Phàm ra mở cửa, anh nhìn những nhân viên cảnh sát đang đứng ngoài cửa với sắc mặt không mấy thiện cảm.

“Cậu chính là Sở Phàm phải không?”

Một nhân viên chấp pháp đứng đầu lên tiếng hỏi Sở Phàm.

“Là tôi đây”.

Sở Phàm cau mày nhẹ nhàng nói.

“Vậy mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến, có người báo cảnh sát tố cáo cậu định gạ gẫm và cưỡиɠ ɦϊếp người khác nhưng không thành!”, nhân viên cảnh sát nhìn với ánh mắt lạnh lùng, anh ta tiến tới định bắt giữ Sở Phàm.

“Đồng chí đội cảnh sát này, xin anh chờ một chút, có phải là có hiểu nhầm gì không?”

Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đứng phía sau Sở Phàm thấy vậy vội vàng lên tiếng.

Nếu bảo ai đó gạ gẫm và cưỡиɠ ɦϊếp thì có thể bọn họ sẽ tin nhưng để nói Sở Phàm là người làm những chuyện này thì chắc chắn họ không bao giờ tin được.
Dù gì thì họ cũng vô cùng tự tin về nhan sắc lẫn ngoại hình của mình, nếu Sở Phàm có nhu cầu thì hoàn toàn có thể tìm đến họ, cả con người của hai cô gái này đã mặc định sẽ dành cho Sở Phàm rồi, và họ luôn sẵn sàng tiến đến bước đó bất cứ lúc nào,chẳng qua vì Sở Phàm luôn kìm chế bản thân cho nên mới chưa vượt quá giới hạn sớm như vậy thôi.

Hai nhân viên cảnh sát chuẩn bị bắt giữ Sở Phàm cũng sững sờ, họ hoàn toàn không ngờ rằng trong nhà Sở Phàm lại xuất hiện hai cô gái xinh đẹp đến như vậy.

Vậy thì tên nhóc này đâu có lý do gì để đi gạ gẫm một người phụ nữ còn không bằng hai người đó cả về nhan sắc lẫn thân hình chứ.

Hai nhân viên cảnh sát chau mày, họ liếc nhìn nhau rồi nói: “Cho dù có hiểu lầm gì đi nữa nhưng chúng tôi thực sự đã nhận được điện thoại tố cáo cậu, đối phương cũng đã đưa ra bằng chứng có liên quan, vì thế có chuyện gì thì cậu cũng phải theo chúng tôi về đồn trước rồi nói!”
Vừa dứt lời, hai người họ liền áp tải Sở Phàm lên chiếc xe đỗ cạnh đó rồi phóng đi.

Suốt dọc đường Sở Phàm không hề phản kháng lại, anh biết rằng trong chuyện này chắc chắn là có người đang âm thầm hãm hại anh, kẻ đứng đằng sau là ai thì tạm thời chưa rõ, nếu như vội vàng phản kháng thì không những không thể chứng minh anh trong sạch mà còn phạm thêm tội chống đối người thi hành công vụ nữa.

Đến lúc đó hoàn cảnh của anh sẽ càng trở nên bị động hơn.

Chính vì thế cho nên kế hoạch của anh chính là theo họ đến cục chấp pháp trước đã để xem tình hình ra sao, chỉ cần anh giữ bình tĩnh thì cái đuôi hồ ly kia cũng sẽ bị vạch trần mà thôi.

“Chị Tuyết, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

Trần Mộng Dao vẫn còn trẻ, khi gặp tình huống này cô đột nhiên không biết phải làm sao cả.
May mà chị Tuyết vẫn giữ được bình tĩnh, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Em đừng lo, để chị gọi điện cho bác Đinh kể lại sự việc, chắc chắn bác ấy sẽ có cách giải quyết mà thôi!”

Sau sự việc của Sở Vân lần trước, Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao đã lưu lại số điện thoại của bác Đinh cho nên lúc này họ đương nhiên có thể liên lạc được với bác Đinh.

Đầu dây bên kia, bác Đinh cũng vừa nhận được thông báo của vệ sĩ, qua điện thoại bác Đinh cũng an ủi hai cô gái và ông ấy cũng sẽ tìm người để dò hỏi tình hình.

Rõ ràng với danh tiếng và địa vị của Sở Phàm ở thành phố Vân Hải này thì bình thường nhân viên cảnh sát sẽ không bao giờ đến tận nhà để bắt giữ người cả.

Bởi vì hậu quả của việc đó chính là một khi bị kẻ xấu phát hiện ra Sở Phàm bị bắt giữ thì chắc chắn cổ phiếu của cao ốc Thiên Môn cũng sẽ bị ảnh hưởng, hình ảnh của công ty sẽ giảm sút và còn hàng loạt những tổn thất như gây hoang mang tinh thần trong nội bộ công ty nữa, nhân viên không yên tâm làm việc, doanh số sụt giảm.
Còn nếu sau đó điều tra ra Sở Phàm bị oan thì những ảnh hưởng đã gây ra đó phía bên cục cảnh sát có thể bồi thường được hay sao?

Chính vì vậy, nếu muốn thẩm vấn những người có tầm ảnh hưởng với xã hội như Sở Phàm thì thông thường cục cảnh sát chỉ có thể đến tận nhà hỏi, sau khi nắm được một số bằng chứng nhất định họ mới dám bắt người giải đi.

Nhưng khi nghe Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao thuật lại thì lần này người của cục cảnh sát đến nhà mà lại không hề đưa ra bất kỳ bằng chứng nào có liên quan cả, trong đó chắc hẳn phải có sơ hở gì đấy.

Mặt khác, Sở Phàm đã được đưa đến cục cảnh sát .

“Vào trong đi, mày cứ ngoan ngoãn đợi ở đây, khi chưa đến lượt thẩm vấn mày thì hãy yên phận một chút!”, nhân viên cảnh sát trẻ tuổi lên tiếng, vừa nhìn có thể thấy rằng cậu ta vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát, không những giọng điệu hung hăng mà còn xô đẩy Sở Phàm giống như dáng điệu đang tra khảo phạm nhân vậy.
Sở Phàm liếc nhìn cậu ta nhưng không nói gì mà lặng lẽ đến phòng thẩm vẫn ngồi yên lên ghế.

Tên thanh niên kia vung nắm đấm lên doạ phía sau lưng Sở Phàm, miệng còn lẩm bẩm chửi thề: “Còn dám nhìn tao à, cẩn thận tao đánh cho mày thành kẻ tàn phế bây giờ, dám cưỡng bức người khác mà vẫn còn mặt mũi ngồi đây à, may cho mày vẫn là người có quyền có thế đấy, thực sự không biết mày xấu xa đến mức độ nào nữa!”

Nghe được những lời này, Sở Phàm cũng không phản ứng gì cả, những gì từng nếm trải ở nhà họ Trần ba năm qua khiến trái tim anh trở nên cứng rắn hơn những người khác, dăm ba lời vớ vẩn này sao có thể làm anh hoang mang được.

Lúc này, một nhân viên cảnh sát lớn tuổi không chịu nổi nữa liền vỗ vai cậu thanh niên trẻ rồi nhẹ nhàng nói: “Thôi được rồi, trước mắt vẫn chỉ là một đoạn video không hoàn chỉnh, chứng cứ vẫn chưa đủ đâu, giờ mà cậu dùng những lời cay nghiệt đó không sợ sau này bị mất mặt hay sao?”
“Hơn nữa, đây đều là những người có địa vị quyền thế, giờ cậu nói bậy bạ sau này người ta truy cứu trách nhiệm thì sếp của chúng ta cũng không cứu nổi cậu đâu, không mau cút ra ngoài đi!”

Người thanh niên đột nhiên toàn thân giật mình sợ hãi, lúc này cậu ta mới phản ứng lại, đối tượng mà ban nãy cậu ta còn lăng nhục rốt cục có thân phận như thế nào, cậu ta lập tức lau đi mồ hôi lạnh trên trán, rồi rụt rè chạy mất.

Nhân viên cảnh sát lớn tuổi liếc nhìn Sở Phàm mà không nói gì cả, ông ta chỉ lặng lẽ lắc đầu rồi rời đi.

Sở Phàm thản nhiên ngồi trong phòng thẩm vấn, anh đang suy nghĩ xem lần này đối phó với mình lại là kẻ nào đây.

Tính đến hiện tại thì kẻ có khả năng nhất chính là Lý Ý Đức bởi vì mâu thuẫn giữa anh và Lý Ý Đức lúc này là gay gắt nhất, thêm vào nữa đó là tập đoàn Cùng Kỳ luôn phục vụ cho giới thượng lưu ở thành phố Vân Hải thì việc quen biết với một vài người có năng lực cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì cả.
Chỉ có điều video mà hai nhân viên chấp pháp nói đến lúc nãy là video gì chứ?

Sở Phàm không nhớ được thời gian gần đây anh có tiếp xúc với người phụ nữa lạ nào nữa không, lẽ nào là?

Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lùng, anh đã nghĩ đến một khả năng!

Lúc này, bên ngoài phòng thẩm vấn truyền đến những tiếng bước chân đều đặn, tiếp theo đó là khuôn mặt ngông ngổ của Trần Văn Vũ xuất hiện trước tầm mắt của Sở Phàm.

“Thì ra là anh?”

Sở Phàm khẽ nhếch miệng, rồi nhẹ nhàng nói.

“Mày không ngạc nhiên chút nào sao?”

Trần Văn Vũ nhíu mày, hắn ta vô cùng ngạc nhiên trước biểu hiện này của Sở Phàm.

“Ban nãy yên tĩnh ngồi ở đây tôi đã đếm ra một lượt những người có thù với tôi rồi, nghĩ đi nghĩ lại thì anh là người có khả năng làm chuyện này nhất, dù sao thì anh sẽ lấy lại tất cả những thứ mà nhà họ Trần đã bị mất không chừa một cắc từ tôi mà”.
“Khiến tôi mang tội danh cưỡиɠ ɦϊếp bị bắt, chỉ cần lấy ra mấy thứ gọi là bằng chứng để giữ chân tôi lại, còn khi tôi vắng mặt thời gian dài cũng đủ để khiến cao ốc Thiên Môn bị xáo động, đến lúc đó hậu quả xấu nhất chính là công ty phá sản, tôi trở thành kẻ trắng tay, và chẳng phải anh sẽ đạt được mục đích hay sao?”

Sở Phàm nhìn chằm vào Trần Văn Vũ nói với giọng điệu bình thản.

Trần Văn Vũ cười lớn, hắn không kìm được mà vỗ tay: “Sở Phàm, phải nói rằng mày rất có tài sáng tác kịch bản đấy!”

“Tao nói thật cho mày biết, tuy rằng tao rất muốn làm theo những lời mày vừa nói đấy nhưng tao vừa mới trở về từ nơi đó, tao còn chưa mở rộng được mạng lưới quan hệ, tao vẫn chưa đủ trình để có thể bắt được mày tới đây đâu!”

“Nhưng mày đoán đúng một nửa rồi đấy, lý do mày có mặt ở đây một phần cũng là công lao của tao đấy!”
Sở Phàm khẽ nheo mắt rồi lạnh lùng nói: “Ý của anh là anh còn có đồng bọn nữa?”