Chàng Rể Phi Thường

Chương 342: Một cú đấm xuyên qua



“Gì thế này, thằng cha này có mâu thuẫn với Phùng Khang Hoa à?”

“Liên quan gì tới chúng ta, mấy tên đánh đấm này ngoài mấy tên thiếu tiền thì chủ động tới đây, còn lại đa phần đều là do Phùng Khang Hoa dùng một số thủ đoạn bắt vào đấy, ai mà không có mâu thuẫn với ông ta cho được?”

“Thì ra là thế, vậy chúng ta đặt cược tiếp đi!”

Dưới khán đài có vài người đang nhỏ giọng bàn luận, còn đa số thì đều ra vẻ không mấy quan tâm.

Bọn họ là khách đến đây để tiêu tiền, chỉ là đến dùng tiền mua vui thôi, còn mấy tên đánh đấm mang đến niềm vui cho bọn họ kia có lai lịch như thế nào thì bọn họ không hề quan tâm.

Lúc này, Torimoto đã đi vào bên trong lồng sắt.

Hai mắt ông ta nhướn lên nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, một ánh mắt rất vô cảm, người bình thường nhìn vào có khi lại tưởng là người máy ấy chứ.
“Cậu thanh niên, cậu là người Hoa Hạ, sao lại không biết khiêm tốn gì thế?”, Torimoto đột nhiên hỏi.

Sở Phàm nhìn ông ta một cái, nhếch miệng nói: “Lịch sự chỉ dành cho những người tốt, còn ở đây có ai xứng để tôi phải khiêm tốn không, là ông hay là Phùng Khang Hoa, hay là những đám người lấy tiền mua vui ở dưới kia?”

Torimoto cười khẩy, trong ánh mắt bắt đầu có chút thần thái hơn: “Khiêm tốn là đạo đức của một con người, nó sẽ tự phát ra từ bên trong chứ không phải vì ngoại cảnh tác động mà bị thay đổi, cậu không biết khiêm tốn chỉ có thể nói cậu còn thiếu đạo đức, bất kể giờ cậu có mạnh mẽ đến đâu, nếu không biết cách khiên tốn thì sau này sẽ thiệt vào thân đấy!”

“Tôi không cần ông giảng mấy cái đạo lý này cho tôi, hay là người Phù Doanh các ông hay thích nói những lời thừa thãi này đấy?” Sở Phàm nhíu mày lạnh lùng nói.
Torimoto nghe thấy nhưng lại không thể hiện ra vẻ tức giận mấy.

Ông ta hít sâu một hơi, hạ thấp phần hông xuống, hai tay đan vào nhau trước ngực, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Sở Phàm không biết ông ta đang giở trò gì, cho nên không hề vội vàng ra tay mà hứng thú nhìn Torimoto ở đó đang hít thở đều đặn.

Một phút sau, hai mắt của Torimoto dần mở ra, hai tia sáng chói lọi lóe ra từ mắt ông ta chiếu thẳng vào Sở Phàm.

“Hừ!”

Sở Phàm nhíu mày, nhanh tay che mắt lại theo phản xạ, và khoảnh khắc đó, cơ thể Torimoto như thể lắp xe đẩy lên người cứ thế lao mạnh về phía trước đến trước mặt Sở Phàm, ngương người đạp tới!

Ánh mắt Sở Phàm khựng lại, vội vàng ngửa hẳn người về phía sau, né được cú đá có sức tấn công cực mạnh của Torimoto.

Ôi mẹ ơi, sức tấn công kiểu gì thế này, phải biết là Torimoto đứng cách Sở Phàm cũng phải hơn mười mét, thế mà chớp mắt cái ông ta đã tới trước mặt Sở Phàm!
Mọi người dưới khán đài thấy vậy không khỏi vỗ tay hoan hô rầm rầm.

Quá tuyệt! Còn hay hơn cả cảnh đánh nhau trong phim nữa!

“Cậu thanh niên, phản xạ nhanh đấy!”, Torimoto nhìn Sở Phàm, trong giọng nói mang đầy sự khen ngợi.

Sở Phàm nhếch miệng, nói với giọng không vui: “Chờ đến lúc tôi đánh gục ông thì ông hẵng khen tôi!”

Nói xong, Sở Phàm chạy lên phía trước, cú đấm nhanh như chớp chĩa thẳng vào Torimoto, Torimoto nhắm mắt lại, giơ hai cánh tay lên đỡ cú đấm tấn công của Sở Phàm.

“Bụp bụp bụp!”

Những tiếng đánh đấm bùm bụp kịch liệt cứ thế vang lên không ngừng trong đấu trường.

Hai người cứ thế xoay người đánh nhau trong chiếc lồng sắt, những cú đấm cú đá đập vào nhau vang lên những âm thanh cực mạnh, khiến tất cả mọi người dưới khán đài đều sục sôi trong lòng, hưng phấn đến tột độ.
Lại là một cú đấm mạnh!

Sau khi Torimoto cắn răng chống đỡ, vội vàng lùi về phía sau.

Sở Phàm vung tay nói: “Không ngờ ông có tuổi rồi mà cũng chịu được lâu đấy!”

Torimoto cũng cười mà lắc đầu nói: “Nước Hoa Hạ vẫn hay nói cú đấm của thanh niên trai tráng rất đáng sợ, tôi muốn đỡ hết mọi sự tấn công của cậu thì đúng là hơi khó nhằn, mà tư thế tấn công của cậu cũng hung hăng quá, giờ nhìn thì có vẻ dũng mãnh vô địch đấy, nhưng sau này cậu sẽ thấy đây không phải là một chuyện tốt đâu!”

“Hờ hờ, đây chính là lý do mà ông không đánh lại được tôi?”, Sở Phàm nheo mắt lại nói với giọng coi thường.

Thấy Sở Phàm không nghe lời mình khuyên, Toromoto chỉ thở dài một tiếng và không nói gì nữa, dù gì hai người giờ đây đang ở phe đối lập, Sở Phàm nghe lời ông ta mới lạ.
“Xông lên đi, tôi biết cậu rất muốn thắng trận đấu này, tôi sẽ đỡ hết sức, mong là cậu đừng để tôi thất vọng!”, lúc này, Torimoto lại làm cái tư thế của võ karate như lúc mới ra, tinh thần trở nên vô cùng nghiêm túc.

Sở Phàm cũng nói: “Vậy thì tốt, ông nên giở quân át chủ bài ra từ sớm mới phải, chứ như vừa rồi chẳng hay chút nào!”

Nói xong, cơ thể Sở Phàm hơi rung lên rồi biến mất khỏi vị trí ban nãy.

Đám người dưới khán đài lại ngơ ngác kinh ngạc, ánh mắt của bọn họ không thể theo kịp tốc độ của Sở Phàm, và Torimoto lại không hề vội vã, cánh tay phải giơ lên trước tóm lấy Sở Phàm, rồi vung chân ra đá.

Hai người cùng lúc nhìn nhau cười, lại một trận đánh đấm say sưa bắt đầu.

Đột nhiên, Torimoto nhìn thấy sơ hở trong cú tấn công của Sở Phàm!

“Cậu thanh niên, cậu thua rồi!”
Ông ta hét lên một tiếng rồi nhảy lên thật mạnh, chân phải đạp thẳng vào vai Sở Phàm.

“Thế là trúng kế rồi à?”

Nhưng Sở Phàm không hề hoang mang, sắc mặt anh còn hiện lên một nụ cười mỉa.

Thấy vậy, mặt Torimoto đột nhiên biến sắc, ông ta biết mình quá sơ suất, tuy miệng ông ta luôn nói Sở Phàm nên khiêm tốn hành sự, nhưng bản thân mình lại không hề thật sự khiêm tốn.

Vừa rồi Sở Phàm cố tình để lộ ra sơ hở, ông ta không nghĩ nhiều mà tưởng đó là cơ hội mà không hề biết đây chỉ là mưu kế của Sở Phàm.

Nhưng giờ biết thì đã muộn, nắm đấm của Sở Phàm giơ lên phía trước, nhẹ nhàng tóm chặt lấy mắt cá chân của Torimoto rồi văng mạnh một cái!

Cả cơ thể Torimoto như một con diều đứt dây, bay luôn ra ngoài.

Còn chưa đợi cho cơ thể ông ta đáp đất, Sở Phàm đã nhanh chóng chạy tới, hai nắm đấm mạnh như vũ bão đáp thẳng lên người Torimoto!
Bụp bụp bụp!

Những âm thanh thùm thụp liên tiếp vang lên.

Mặt Torimoto tái nhợt, máu miệng cứ thế ộc ra ngoài.

Cuối cùng Sở Phàm nhảy lên, dồn hết sức vào đầu gối huých mạnh vào vùng bụng Torimoto khiến ông ra bay lên đập vào thành lồng sắt rồi nảy trở lại.

Đánh xong, Sở Phàm lắc cổ vận động một chút rồi quay người lại nhìn trọng tài đang đứng há hốc mồm ở một góc.

Trọng tài lúc bấy giờ mới như tỉnh cơn mơ, vội vàng tuyên bố trận đấu kết thúc rồi cho bác sĩ vào kiểm tra tình hình.

Nhưng lần này, vị bác sĩ lại vui mừng khi phát hiện ra Torimoto vẫn còn thở, cũng có nghĩa là Sở Phàm vẫn chưa ra tay quá mạnh.

Tuy ông ta là đối thủ của Sở Phàm, nhưng trong suốt quá trình anh không thề thấy ông ta có biểu hiện thù hằn với anh, thậm chí có lúc còn nhắc nhở anh nữa.
Sở Phàm cũng nghĩ nên nương tay một chút, cho nên cú tấn công cuối cùng trông thì có vẻ hung hãn, nhưng thực ra đã cố tình né đi những vị trí quan trọng trên người Torimoto.

“Quý khán giả thân mến, trận đấu buổi tối ngày hôm nay có khiến mọi người cảm thấy bất ngờ không ạ?!”

Lúc này, người dẫn chương trình đi tới bên cạnh chiếc lồng sắt, và lớn giọng nói lên.

Nhưng còn chưa chờ cho người xem trả lời, Sở Phàm đứng bên cạnh đột nhiên giơ tay ra, song sắt của chiếc lồng đã bị anh đấm xuyên luôn!