Chàng Rể Quyền Quý

Chương 151



CHƯƠNG 151

“Tên Lâm Tinh Vũ này ấy à, dù anh ta không biết điều, không biết động não, nhưng anh ta lại có trình độ đánh giá vật đồ cổ cao đến thế, ở trong nhà họ Trương thật sự quá đáng tiếc, không có đất dụng võ cho anh ta, một viên ngọc thô chưa được mài.” Hồ Minh Nhân nói với vẻ tiếc nuối.

Ông ta thầm nghĩ, với trình độ giám định đá quý của Lâm Tinh Vũ, nếu như đồng ý làm việc với mình ở Tập đoàn Minh Nhân thì chắc chắn sẽ dựng nên gian sơn ở giới đồ cổ, nâng cao tên tuổi.

“Đó là do anh ta đáng đời.” Vương Hồng Lăng hừ lạnh nói: “Đã bị bố mẹ vợ đuổi ra khỏi nhà mà còn mặt dày đến tập đoàn Trương Thị làm trợ lý, ông nói xem, đầu óc của anh ta bị úng nước rồi đúng không? Đúng là kỳ lạ!”

Hồ Minh Nhân cười khan hai tiếng rồi bảo: “Cô cả à, dù tên Lâm Tinh Vũ này có chút trình độ, nhưng tôi cảm thấy cô không cần tốn nhiều công sức với cậu ta đến vậy. Chuyện vặt vãnh như mời chào Lâm Tinh Vũ này cứ giao cho tôi xử lý là được rồi.”

Tuy ông ta cảm thấy trình độ của Lâm Tinh Vũ rất cao, nhưng cũng không đến mức được cô chủ coi trọng đến vậy, thân phận của ông ta hoàn toàn đủ tư cách để ra mặt, như thế đã đủ nể mặt Lâm Tinh Vũ rồi.

Hơn nữa cô chủ cũng thật là, chỉ vì một tên Lâm Tinh Vũ có tiếng vô dụng này mà lại phái ra hai sát thủ tinh anh át chủ bài dưới trướng là A Lục và A Thất, mỗi ngày không cần làm gì hết mà chỉ tập trung điều tra theo dõi mỗi Lâm Tinh Vũ? Sau đó còn báo cáo lại cho cô chủ mỗi ngày Lâm Tinh Vũ ăn cái gì, làm cái gì?

Hôm nay còn chi ra hơn mười tám tỷ để mua phòng triển lãm ở tòa nhà này chỉ vì tiện quan sát? Thậm chí chỉ để nhìn được Lâm Tinh Vũ nhiều hơn một chút…

Chuyện này…

Phong cách làm việc như vậy hoàn toàn không giống với cô chủ nhìn xa trông rộng, bình tĩnh quả quyết ngày xưa…

Hồ Minh Nhân cảm thấy nội tâm như sụp đổ, không biết cô chủ nghĩ gì trong đầu, nhưng ông ta cũng không dám hỏi nhiều.

“Các người đợi xem kịch vui đi. Xem tôi đùa bỡn tên Lâm Tinh Vũ kia trong lòng bàn tay như thế nào.” Vương Hồng Lăng nói với vẻ đắc ý.

Hôm nay cô ta đã tính toán xong mọi thứ, muốn diễn vở kịch mỹ nhân cứu anh hùng, nôn nóng muốn nhìn thấy Lâm Tinh Vũ ăn nói khép nép, phục tùng trước mặt mình…

Ở một nơi khác, tòa nhà Bảo Đỉnh, Lâm Tinh Vũ đi tới phòng làm việc của quản lý cấp cao.

Nhân viên trong phòng làm việc vội vàng lui tới.

Lâm Tinh Vũ đang định đi đến phòng làm việc của Uyển Du, nhưng chợt phát hiện người các quản lý cấp cao này đều đang nhìn mình với vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

“Trợ lý Lâm, cậu qua đây một lát.”

Lúc này, một giọng nói hùng hậu vang lên.

Lâm Tinh Vũ nhìn sang, thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ vest nghiêm chỉnh đang nhìn mình với vẻ uy nghiêm.

Là Giám đốc điều hành Trương Di Hoà, bên cạnh ông ta còn có Trương Đức Hải đi theo.

Lâm Tinh Vũ khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì?”

“Lâm Tinh Vũ, cậu có biết chút phép tắc nào không vậy?” Trương Đức Hải quát mắng, mượn việc công nói chuyện tư: “Hai chúng tôi là trưởng bối của cậu, còn là lãnh đạo trực tiếp của cậu, cậu nói chuyện với chúng tôi như thế à? Ngay cả kính ngữ cũng không có?”

Trương Đức Hải lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ, trong lòng cười thầm.

Lần trước ở khu chung cư Giang Trì, ông ta đã mất sạch mặt mũi trước cả nhà Trương Uyển Du, thằng oắt vô dụng Lâm Tinh Vũ này dám ỷ vào việc trong tay nắm được nhược điểm của Điền Hải con mình rồi dám làm càn, chỉ trỏ sai khiến ông ta.