Chàng Rể Quyền Quý

Chương 160



Chương 160

“Cậu Lâm, là thế này, địa bàn Đông Thành gần đây xảy ra một chút vấn đề.” Thẩm Tam nghiêm mặt trả lời: “Nghe theo lời cậu, tôi đã toàn lực tiếp nhận thế lực cùng sản nghiệp trước kia của Tạ Khôn, trong thời gian đó cũng có không ít người đến kiếm chuyện, nhưng đều bị tôi dẹp gọn rồi.”

“Nhưng gần đây lại xuất hiện một bọn côn đồ, vô cùng khó giải quyết. Bọn chúng có ba cao thủ thực lực rất đáng gờm, bọn đàn em của tôi mấy lần đều chịu thiệt.” Thẩm Tam nói với giọng hoảng loạn, chỉ sợ Lâm Tinh Vũ trách tội.

“Người của ông toàn bộ đều không đỡ được?” Lâm Tinh Vũ hoài nghi hỏi.

Theo lý thì không thể như thế, Thẩm Tam đã lăn lộn trong giới giang hồ thành phố Thanh Vân nhiều năm như vậy, thế lực ngầm của thành phố Thanh Vân đều hiểu tận gốc rễ, mà Thẩm Tam có thể ngồi yên ổn ở ghế đầu ở Nam Thành bao nhiêu năm, tuyệt đối không phải người vô tích sự.

“Hỏa lực của bọn chúng rất đầy đủ, cái gì cũng có, còn chơi cả súng AK và lựu đạn, ném lựu đạn vào mấy khu của tôi, còn dùng súng bắn tỉa giết chết mấy người đắc lực bên tôi. Thủ đoạn không phải là bọn giang hồ bình thường có thể so sánh.” Thẩm Tam trầm trọng nói.

“Ông đã điều tra ra kẻ đứng đằng sau chúng là ai chưa?” Lâm Tinh Vũ đáp.

“Là người của nhà họ Chu.” Thẩm Tam nghiêm nghị nói: “Nhà họ Chu có một người lang bạt ở nước ngoài nhiều năm nay đã quay trở lại thành phố Thanh Vân rồi, nghe nói còn có tiếng tăm rất lớn ở Nam Mỹ, nhóm người cậu ta dẫn về từ Nam Mỹ đều có xuất thân từ các băng đảng ma túy quốc tế, hiện tại muốn đối đầu với tôi, muốn cướp phần địa bàn này ở Đông Thành.”

Rầm!

Đúng lúc này, Lâm Tinh Vũ còn định dặn dò Thẩm Tam điều gì đó, thì chiếc xe đột nhiên chấn động, phía sau bị xe khác đâm vào.

Lâm Tinh Vũ nhìn xung quanh, trong con hẻm nhỏ này, bốn năm chiếc Mercedes màu đen lao lên, chèn chặt chiếc xe taxi mà anh đang ngồi.

Từ trên chiếc xe Mercedes, từng người từng người đô con mặc vest đen bước xuống, trên tay đều cầm gậy sắt.

Còn có mấy thanh niên vẻ mặt đầy hung hãn, đưa tay thuần thục nhét vào túi áo, nghĩ bằng đầu ngón tay cũng biết trong túi áo bọn họ là thứ gì.

“Ôi chao! Ôi!”

Tài xế bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, vẻ mặt kinh hoàng ôm ngực.

Tài xế vội vàng chạy ra khỏi xe, bị một người đàn ông cao to đánh một quyền ngất ngay tại chỗ, rất nhanh bị đưa ra khỏi con hẻm nhỏ.

“Cậu Lâm, bên cậu sao thế? Có chuyện gì sao, tôi lập tức qua đó.” Thẩm Tam nghi ngờ hỏi.

“Ông đợi điện thoại của tôi.”

Lâm Tinh Vũ cúp điện thoại, bước xuống xe.

Anh vừa xuống xe, mười mấy người đàn ông cao to tay cầm gậy sắt xông lên, vũ khí trên tay nhằm thẳng vào mặt anh mà đánh.

Không có động tác thừa thãi, dao găm, đòn đá, một giây mười mấy cước, thân hình cũng nhanh như tia chớp.

Lâm Tinh Vũ không cho cơ hội, ba phút, tất cả đã ngã gục.

Những người đàn ông với gậy thép trên tay đều bầm tím và sưng mặt nằm trên đất, kêu la thảm thiết, đau đến nỗi lăn qua lăn lại.

Tất cả những tên xông đến đều bị Lâm Tinh Vũ dùng ám kình, xương cốt sẽ từ từ vỡ vụn.

Nhưng đúng lúc này, bảy tám người mặc vest đứng ngoài đã lấy súng trong túi áo ra, tất cả đều dùng giấy đen bọc lại, chỉ lộ ra nòng súng.