Chàng Rể Quyền Quý

Chương 168



CHƯƠNG 168

“Nhưng dù thế nào tôi cũng không ngờ tới, trong một đêm, dòng chính cùng các chi ngoài của nhà họ Tề đã bị diệt môn toàn bộ, chó gà không tha, sản nghiệp thế lực dưới tên nhà họ Tề đều đổi chủ.” Lý Bộc than thở: “Ba cụ già kia ngấm ngầm đấu đá với ông chủ, kết quả ba đời ông cháu bọn họ đều mất mạng cả rồi, cuối cùng lại để cho người ngoài ngư ông đắc lợi!”

Mặt Lâm Tinh Vũ lạnh lẽo: “Cuối cùng ai mới là người được hưởng lợi?”

“Nghe nói hiện nay các gia đình quyền thế ở Đế Kinh đang truyền tai nhau một câu nói là họ Tề không còn. Câu này nói về chuyện nhà họ Văn trở thành gia tộc quyền thế siêu cấp của nước H, triệt để thế chỗ nhà họ Tề ở Đế Kinh. Bà Văn lấy thân phận là vợ của gia chủ mà ra mặt tiếp nhận tất cả mạng lưới giao thiệp, sản nghiệp, thế lực, tài sản và tài nguyên của nhà họ Tề trước đây.” Lý Bộc lòng như tro tàn nói: “Ở Đế Kinh còn có một nhóm người là bậc thầy phong thủy tuyên truyền tạo thế, nói đã bốc tám mươi mốt quẻ mà quẻ nào cũng ám chỉ vận thế của nhà họ Tề đã không còn, còn long khí mười năm của nhà họ Văn đã thành, vậy nên đây chính là ý trời, nhà họ Văn đúng ra nên đứng đầu nước H…”

“Đúng là quá nực cười! Nhà họ Văn không những tiêu diệt cả nhà họ Tề làm tu hú chiếm tổ chim khách, lại còn nhờ người ta tạo thế tung tin đồn, thậm chí để che giấu tai mắt của người khác, bà Văn còn khóc lóc thảm thiết để tang cho cả nhà họ Tề!” Lý Bộc cười lạnh nói: “Nhưng sau lưng lại phái người đuổi giết đến tận thành phố Thanh Vân, muốn đuổi tận giết tuyệt tôi, còn muốn điều tra rõ thân phận và tung tích của cậu để giết sạch người nhà họ Tề! Đúng là điên rồ!”

Lâm Tinh Vũ sôi máu nhưng vẫn hỏi với sắc mặt bình thường: “Nhà họ Văn là gia tộc xuất thân của người phụ nữ mà Tề Hiên Giang cưới sau đó sao?”

Anh nhớ, khi đó để tranh vị trí thừa kế với bác cả và chú ba, Tề Hiên Giang đã cưới cô chủ nhà họ Văn để mượn thế, sau đó đuổi anh và mẹ là Lâm Khiết Quỳnh ra khỏi cửa nhà họ Tề!

Nhà họ Văn cũng được coi là gia tộc quyền thế hàng đầu ở Đế Kinh, thế lực khổng lồ, nhưng khi so với gia tộc quyền thế siêu cấp đứng sừng sững đầu nước H như nhà họ Tề Đế Kinh thì vẫn kém một chút.

“Vâng, chính là gia tộc của bà Văn!” Nói đến đây, sắc mặt của Lý Bộc cũng trở nên căm ghét: “Trước đó ông chủ vẫn cứ nghi ngờ rằng bên cạnh mình có nội gián. Giờ tôi có thể kết luận, tên nội gián đó chính là Văn Thiên Phượng! Có khi kể từ khi được gả vào nhà họ Tề, bà ta đã vạch mưu trong suốt mười mấy năm! Nếu không thì không thể tiêu diệt nhà họ Tề Đế Kinh lớn mạnh chỉ trong một đêm! Việc này phải sắp đặt nhiều năm mới có thể làm được!”

“Khi đó ông chủ cưới Văn Thiên Phượng vào nhà chính là trồng một hạt giống để hủy diệt gia tộc!” Lý Bộc nói với sắc mặt đau đớn: “Văn Thiên Phượng ở nhà họ Tề nhiều năm như thế nhưng vẫn luôn tỏ vẻ hiền lành hiếu thuận tốt bụng, chưa từng hỏi han đến thế lực và của cải của nhà họ Tề, lại còn chăm sóc ông cụ nằm trên giường bệnh quanh năm, ngay cả ông cụ cũng rất khen ngợi bà ta. Có thể thấy được sự ẩn nhẫn và bụng dạ của bà ta sâu thế nào, tâm địa ác độc biết bao!

“Được lắm! Hay cho câu họ Tề không còn!” Lâm Tinh Vũ rất tức giận nhưng lại nở nụ cười, ánh mắt dâng trào sát ý.

Năm đó ả đàn bà họ Văn này đuổi anh và mẹ ra khỏi nhà họ Tề và nằm vùng làm nội gián mười mấy năm, giờ đây giúp nhà họ Văn cắn ngược nhà họ Tề một phát thật mạnh, sau đó lấy thân phận là bà Văn dâu nhà họ Tề đứng ra chiếm lấy nhà họ Tề, tu hú chiếm tổ chim khách, đúng là kẻ tàn nhẫn!

“Khụ khụ khụ!” Lý Bộc phẫn nộ thở gấp, đột nhiên nôn xuống đất mấy ngụm máu, sắc mặt cực kì tái nhợt.

Lâm Tinh Vũ đi lên trước bắt mạch cho Lý Bộc, sau đó nắm tay lại và nhô ngón giữa, xương ngón tay gõ liên tục lên mấy huyệt vị trên cổ Lý Bộc.

“Cậu chủ? Đây là?” Lý Bộc thở ra, ánh mắt trở nên rõ ràng, khí sắc hồng hào hơn chút, sắc mặt đầy bất ngờ.

“Lấy đạn cho ông trước rồi nói sau. Nếu không ông không sống đến ngày mai được.” Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt nói.