Chàng Rể Quyền Quý

Chương 182



CHƯƠNG 182

Ông ta cũng là kẻ từng trải, biết đám người áo đen xuất hiện ở khách sạn Thanh Vân tối nay không đơn giản, dễ nhận thấy là kẻ đến từ tỉnh khác, cũng rõ ràng có liên quan đến thế lực sau lưng cậu Lâm.

Rolls Royce Phantom đi một lúc thì tới lối vào sơn trang Tuyết Long.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Tinh Vũ reo lên.

“Ông trở về làm việc của ông đi, tôi tự đi vào, có chuyện gì sẽ gọi ông sau.” Lâm Tinh Vũ nghiêm túc nói.

“Rõ, cậu Lâm!” Thẩm Tam ra ngoài kéo cửa xe cho anh, cung kính tiễn anh đi rồi mới quay xe lái đi.

Trương Uyển Du gọi tới, Lâm Tinh Vũ nhấn nghe.

“Alo, Lâm Tinh Vũ? Anh còn chưa ngủ à?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hơi do dự của Trương Uyển Du.

Lâm Tinh Vũ trả lời: “Anh chưa ngủ, có chuyện gì sao?”

“Mấy ngày này anh ở bên ngoài có ổn không? Tôi không thấy anh tới công ty đi làm…” Trương Uyển Du quan tâm nói: “Tôi gọi cho anh vì có chuyện muốn nói với anh.”

“Anh ở bên ngoài cũng ổn.” Lâm Tinh Vũ cười nói: “Em có chuyện gì cứ nói thẳng với anh.”

“Ngày mai nhà họ Trương sẽ tổ chức họp gia tộc ở nhà tổ, nhằm vào chuyện của anh, nên anh tới đi.” Trương Uyển Du nặng nề nói: “Bây giờ đám bác cả mợ hai đều muốn đá anh ra khỏi nhà họ Trương, nên dù sao cũng sẽ nói anh rất khó nghe. Mẹ tôi thì anh cũng biết đấy, ôi…”

“Tôi cảm thấy, bọn họ đối xử với anh như vậy rất quá đáng, không công bằng. Dù anh lựa chọn thế nào, tôi đều sẽ lấy nhà và xe cho anh.” Trương Uyển Du nghiêm túc nói.

Uyển Du quan tâm anh sẽ lựa chọn như thế nào?

Lâm Tinh Vũ không nhịn được mỉm cười, nói: “Được rồi, em mau đi ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Ngày mai anh sẽ tới nhà tổ nhà họ Trương.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Tinh Vũ ngồi dựa vào chiếc ghế lớn theo phong cách cổ đầy khí thế, trước mặt là một bàn dài bằng gỗ sưa bày các loại bát đĩa Thanh Hoa truyền thống tinh xảo đựng các điểm tâm đủ màu sắc.

Chè hạt sen tổ yến hạnh nhân, xíu mại hoa đào, bánh rán Tam Tiên, bánh nếp Tứ Hỉ, thịt bò, gạch cua, tôm bóc vỏ, mứt quả sung, bánh gạo trộn táo đỏ óc chó, chè đậu xanh đường đỏ vo viên.

Bên cạnh bàn là một hộp chè Vũ Di Đại hồng bào với màu đỏ thấm người, mùi thơm nồng.

“Cậu chủ, đây đều là các món cậu thích ăn lúc còn bé.” Lý Bộc mỉm cười nói, ánh mắt có vẻ thổn thức: “Kỹ thuật nấu nướng của tôi năm đó vẫn chưa mất, chỉ không ngờ lúc còn sống vẫn có thể tự mình xuống bếp nấu cho cậu chủ.”

Vẻ mặt Lâm Tinh Vũ vẫn vậy, múc một thìa chè tổ yến nói: “Vất vả cho ông rồi, ông cũng ngồi xuống cùng ăn đi.”

“Trong thời gian này, ông cứ ở lại sơn trang Tuyết Long cố gắng dưỡng thương, tôi cũng không tiện tìm người giúp việc ở bên ngoài tới chăm sóc ông.” Lâm Tinh Vũ nghiêm mặt nói.

“Chuyện này không đáng ngại, đạn đã lấy ra, vết thương cũng dần tốt hơn rồi. Thủ hạ của tôi ở thành phố Thanh Vân đều bị đám người Văn Báo giết chết, bây giờ chỉ còn lại một mình tôi, tôi sẽ ở lại bên cạnh cậu chủ, giúp cậu chủ trông coi cái nhà này.” Lý Bộc nghiêm mặt nói.

Lâm Tinh Vũ khẽ gật đầu.