Chậu Cây Cảnh Chí Mạng

Chương 10



Một thây ma nhảy ra trước mặt tôi, nghiêng đầu hỏi: “Biệt thự là cái gì?”

Một con ma tre.o c.ổ tóc dài, thè cái lưỡi ra trêu ghẹo: “Đồ nhà quê, biệt thự cũng không biết hả, là phủ viện lớn của người hiện đại đó, còn to hơn mấy cái viện ở nông thôn….”

Tôi thiệt hết nói nổi bọn chúng rồi, đến giờ này mà còn cãi nhau sao hả?

Có thể nhìn tôi một cái, cứu mạng tôi trước không?

“Mọi người đừng cãi nhau nữa, mạng người quan trọng, còn lề mề nữa là ch.ết người đó, đến lúc đó thì còn ai đốt giấy cho mấy người nữa hả?”

Một ông già đội mũ quan run rẩy bước từng bước về phía tôi, mặt mày xanh xao, nhìn có vẻ như bị người ta đầ.u độ.c ch.ết.

Ông ta ngước lên nhìn tôi: “Ba con lệ quỷ nhà cô đang chạy vội đến đây, mà con quỷ cô gặp trong chùa Linh An, mới là kẻ đáng sợ nhất đó, hắn ta có thể khống chế bách quỷ.”

Toàn thân tôi đột nhiên cảm thấy tê dại: “Vậy…vậy tôi nên làm gì bây giờ?”

Ông lão đếm ngón tay tính toàn một hồi, rồi lắc lắc đầu: “Mạng cô trời sinh đã là thiên sát cô tinh, số phận gặp nhiều trắc trở, ta khuyên cô nên tự mình nhảy xuống sông, còn đỡ hơn làm món ăn cho lệ quỷ, ch.ết khó coi lắm.”

Đám cô hồn dã quỷ đứng bên cạnh cũng chỉ ngơ ngác gật đầu theo lời ông lão nói.

“Đúng vậy đó, chúng tôi chẳng làm được gì đám lệ quỷ đó đâu, nếu dám chống đối bọn chúng thì sẽ hồn bay phách tán mất, cô tự mình bảo trọng đi nha.”

Ông thây ma đột nhiên cau mày, hoảng hốt hét lớn: “Hàng Thần…. tôi ngửi thấy mùi chết chóc, Hàng Thần sắp tới rồi.”

Trời ơi là trời.

Nhưng giờ phút chẳng còn có gì khiến tôi khó chịu hơn rồi.

Bởi vì nhìn xuyên qua bách quỷ ở bãi tha ma, tôi tựa hồ nhìn thấy ba con lệ quỷ hung hãn mang theo chướng khí đen nồng nặc, đang từng bước tiến sát về phía tôi.

Cảnh tượng trước mắt không khác gì phim kinh dị, mới giây trước còn cách xa ngàn dặm, mà giây sau đã cách vỏn vẹn có khoảng mười mét.

Giây tiếp theo, bọn chúng đã nhe răng nhào vào tôi….

Tôi chưa từng cảm thấy mình cận kề cái chết nhưng thế.

Tôi bất lực nhắm chặt hai mắt, nhưng chỉ cảm thấy có cơn gió lạnh lướt qua người, còn tôi lại không hề bị thương.

Tôi mở to hai mắt ra, đằng sau lưng truyền tới giế.t chó.c th.ảm khố.c, đám bách quỷ sợ liên lụy, hoặc là vội vội vàng độn thổ bỏ chạy, hoặc là run rẩy núp lùm lẩn trốn.

Tôi quay đầu lại, thấy Tô Dương đang bị Hàng Thần x.é xá.c, má.u thịt toàn thân rơi vãi lẫn lộn, thế nhưng hành động vẫn dứt khoát nhanh nhẹn, lột bỏ một lớp da của Hàng Thần, ngực Hàng Thần bị khoét rỗng dòng chất dịch màu xanh chảy xuống, trông cực kỳ ghê rợn. 

Tôi nhất thời ngơ ngác không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, bọn họ sao lại đánh nhau rồi?

Không phải đều muốn nhắm vào tôi sao?

Chính lúc tôi vẫn đang đứng thẫn thờ tại chỗ, thì nữ quỷ mặt người đã chạy đến trước mặt tôi, gương mặt xinh đẹp giờ đây đã toát lên vẻ dữ tợn hoang dại: “Thẩm Tinh Loan cô còn ngẩn ngơ ở đó làm gì hả! Cô muốn đợi Hầu Khanh gặ.m ná.t xương bạn trai bé nhỏ của cô rồi mới chịu thức tỉnh sao hả!”

“Đến nước này rồi không còn lại làm gì được hắn ta nữa đâu!”

Hầu Khanh…….Tôi cũng có nghe nói qua cái tên này, là một trong tứ đại thi vương giống như Hàng Thần.