Lúc ở sân bay, Trì Uyên nhận được điện thoại của Văn Tưởng. Trong khoảng thời gian này cô hiếm khi rảnh vào ban ngày, so với việc anh đi công tác ở Kinh An cô càng bận hơn nữa.
Sau khi điện thoại thông, Trì Uyên liếc nhìn Châu Trình đang ngủ say bên cạnh bèn đứng dậy cầm thảm lông ở bên cạnh đắp lên cho anh ta, còn bản thân thì cầm điện thoại đi ra xa.
Cơn mưa xối xả ở Khê Thành đến nhanh chóng lại đột ngột, tin tức được đưa tin rộng rãi. Tối qua Văn Tưởng hỏi thông tin chuyến bay của Trì Uyên, buổi trưa họp xong định bảo Tần Cấm đi tra một chút, kết quả lại thấy được tin tức trên tivi, biết được chuyến bay của anh cùng với mấy chuyến bay của các hãng hàng không khác đều vì trận mưa bất ngờ này mà không đáp xuống sân bay của Khê Thành đúng giờ được.
"Được." Châu Trình không nằm trong phạm vi lửa giận của Trì Uyên bèn gõ cửa, sau khi được sự cho phép thì bước nhanh đi vào, không bao lâu sau trong phòng vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Hai người ra khỏi văn phòng, người mắt sắc liếc mắt một cái đã phát hiện ra sự thay đổi của hai người họ trong mấy tiếng đồng hồ.