Chí Tôn Đặc Công

Chương 86: Tình cờ gặp gỡ



Chương 86: Tình cờ gặp gỡ

Team dịch: TTTV

Dịch: Đào_muội

Biên: Xiao

Nguồn: TruyệnYY

Không có đám ruồi nhặng đáng ghét làm ồn bên cạnh, đại hội thịt nướng của mọi người nhất thời trở nên thú vị.

Tám người cũng không thể cứ lẳng lặng ăn thịt uống rượu như vậy, theo đề nghị của Hà Thiên Phong, tám người chia thành bốn nhóm, ghép cặp nam nữ chơi bài poker. Đương nhiên thua rồi nhất định phải bị phạt, đó chính là phạt rượu.

Dĩ nhiên Tần Dương và Hàn Thanh Thanh chung nhóm, đây là chuyện không cần suy nghĩ. Dù là Tần Dương hay Hàn Thanh Thanh, hai người đều đã từ bỏ việc giãy giụa.

Các bạn thích nghĩ thế nào cứ nghĩ thế ấy.

Đúng là hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã vội.

Nam nữ ghép cặp, làm việc không mệt, chơi trò này đương nhiên ai cũng cực kỳ hứng thú. Tiếp sau đó hai người Nhạc Vũ Hân và Triệu Nhị đều uống đến đỏ mặt, ánh mắt mờ mịt, biểu cảm vô cùng dễ thương.

Hàn Thanh Thanh chỉ uống một lon bia, đây là do cô khăng khăng muốn giúp Tần Dương chia sẻ một chút mới uống. Mặc dù không say nhưng gương mặt đỏ hồng của Hàn Thanh Thanh trông ngày càng xinh đẹp, dù là Tần Dương không có ý gì với Hàn Thanh Thanh vẫn nhìn không được khen thầm mị lực tự nhiên thanh thuần đó.

Chính vào lúc đám người Tần Dương tận hứng uống rượu, ở một đầu khác khu cắm trại, bọn người Trương Khôn cũng đang uống rượu, chỉ là không khí này có chút nặng nề áp lực.

- Anh em, uống rượu, việc đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.

Mặc dù Trương Khôn thua một trăm ngàn đồng nhưng biểu hiện hào phóng nhất, giơ cao lon rượu, miệng cười mời rượu.

Mọi người đều uống không ít rượu, trong túi bên cạnh chứa đầy lon rỗng, đồ ăn thịt nướng cũng ăn không ít, chỉ là không khí kém một chút.

Tề Cương nâng lon, cụng một cái với Trương Khôn:

- Khôn Tử, hại anh thua mấy một trăm ngàn, thật ngại quá.

Trương Khôn cười nói:

- Chuyện nhỏ, là tôi đánh giá thấp hắn, chuyện này không phải do các cậu.

Tề Cương mở to miệng đổ một miệng rượu, cau mày nói:

- Lực chiến của tiểu tử kia đúng là rất mạnh. Tôi nghi hắn từng luyện võ, phản ứng nhanh, lực đạo mạnh, tốc độ nhanh, không phải người bình thường có thể đối phó được.

Hầu Tử bên cạnh cũng chen vào nói:

- Tôi cũng kịp phản ứng, hắn và tôi vung quyền, ánh mắt đều chăm chú nhìn chằm chằm nhìn cánh tay và nắm đấm của tôi. Chắc hắn thấy rõ tôi muốn gì, lại dựa vào phản ứng siêu nhanh bắt lấy quyền của tôi, nên tôi mới thua đến hồ đồ.

Trương Khôn ừ một tiếng:

- Xem ra muốn đối phó hắn, không thể dựa vào võ lực.

Tề Cương gật đầu:

- Anh chuẩn bị làm gì?

Trương Khôn cười cười nói:

- Không gấp, lúc này mới khai giảng, sau này có thời gian đợi tôi tìm được cơ hội rồi sẽ trừng trị hắn, từ từ chơi thôi.

Hầu Tử mở miệng hỏi:

- Có cần hỏi thử những người khác trong hội Thăng Long không?

- Không cần.

Trương Khôn không chút do dự cự tuyệt Hầu Tử, hừ lạnh nói:

- Ngay cả một tân sinh viên năm nhất cũng không trừng trị được, nếu để truyền ra ngoài, sợ là người trong hội sẽ nghi ngờ năng lực làm việc của tôi.

Hầu Tử rất hiểu rõ Trương Khôn, cau mày nói:

- Anh Khôn, không phải anh sẽ mời chú giúp đỡ chứ?

Trương Khôn híp mắt, không từ chối, khóe miệng nhếch lên mấy phần cười:

- Trong trường quả thực có rất nhiều thủ đoạn không thể dùng. Hầu Tử, lần này trở về, cậu đến lớp bọn chúng mua chuộc hai người, xem chừng bọn chúng cho tôi, có gì bất thường nói với tôi.

- Được, chuyện này cứ để tôi.

Trương Khôn cầm bia, mắt hơi nheo lại, ánh mắt âm trầm thêm hai phần.

Tần Dương, mày hại tao mất thể diện, tao muốn cho ngươi mất hết mặt mũi, sau đó khiến mày hoàn toàn bị đuổi khỏi đại học Trung Hải.

Sáng ngày thứ hai bọn người Tần Dương ngủ đến chín giờ mới dậy, chậm chạp thu dọn xong, đem lều vải các thứ quay về, sau đó lái xe rời khỏi núi Tiên Vụ.

Xuống núi, mọi người ăn tạm cơm trưa trong trấn nhỏ, sau đó chuyển hướng đến đồng Hà Than cách đó không xa.

Khi xe đi được một đoạn, Hà Thiên Phong đang lái xe chợt mở miệng nói:

- Ồ phía trước có người đang vẫy tay, hình như xe có vấn đề, là hai người đẹp. Lão đại, có muốn dừng xe không?

Tần Dương cười nói:

- Cậu cứ thấy người đẹp là không lái xe được sao? Coi chừng một ông chú nhảy ra từ bụi cỏ kế bên đó.

Tuy Tần Dương đang cười Hà Thiên Phong nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía trước. Quả nhiên ven đường phía trước có một chiếc BMW màu trắng đang dừng lại, hai cô gái xinh đẹp đang đứng ở đuôi xe, một trong số đó đang vẫy tay với xe bọn họ.

Ánh mắt Tần Dương quét qua mặt hai cô gái, chợt hoảng hốt rồi hô to:

- Lão nhị, dừng xe.

Hà Thiên Phong giảm tốc độ, đồng thời cười trêu nói:

- Haha, lão đại, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân không?

Tần Dương bỉu môi nói:

- Cậu im miệng đi, cô gái này là bạn cùng trường chúng ta.

- Bạn chung trường?

Nghe Tần Dương nói vậy mọi người trong xe đều tò mò, ánh mắt đồng loạt nhìn về hai cô gái kia.

Hai cô gái còn rất trẻ tuổi, mặt mũi xinh đẹp thân hình cao gầy. Một người chừng hai mươi, mái tóc sạch sẽ được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa, cả người mặc đồ thể thao, khuôn mặt vô cùng tinh xảo, đôi mắt xinh đẹp rất có hồn, chỉ là ánh mắt có chút lạnh lùng. Người còn lại hai mươi bốn hai mươi lăm, mặc áo sọc ca rô, quần jean, vạt áo sơ mi còn cột lại xinh xắn trước bụng, tóc ngắn, gương mặt cũng rất xinh đẹp, cho người khác cảm giác anh tư hiên ngang.

- Văn Vũ Nghiên!

Lâm Trúc đỡ đỡ mắt kính của mình, sau khi thấy rõ gương mặt hai người kia, trợn to hai mắt, kinh ngạc hét lên:

- Hoa khôi trường mình!

Trong lúc nói chuyện, xe đã dừng lại trước mặt hai cô gái, Hà Thiên Phong đưa đầu ra hỏi:

- Bạn học Văn, xe gặp vấn đề sao?

Vũ Văn Nghiên biểu cảm lạnh lùng trên mặt có chút kinh ngạc, ánh mắt lướt qua mọi người trong xe, ngạc nhiên trả lời:

- Lốp xe nổ rồi…Mọi người là ai, quen biết tôi sao?

Hà Thiên Phong đã mở cửa xe, nhiệt tình bước xuống tự giới thiệu:

- Tôi là Hà Thiên Phong, sinh viên năm nhất khoa anh văn đại học Trung Hải. Trên xe đều là bạn học cùng lớp, chúng tôi đang định đi khám phá đồng Hà Than, các bạn cũng đi Đồng Hà Than sao?

Cô gái tóc ngắn cười haha:

- Vũ Nghiên, là bạn học của cậu à? Cậu xem, tôi đã nói là ông trời không tiệt đường sống của con người mà. Không phải đã đến rồi sao, cần gì gọi điện thoại cứu viện nữa. Chỗ này hẻo lánh như vậy, nếu gọi người phải đợi đến lúc nào chứ.

Cô gái tóc ngắn lại quay đầu lại hỏi:

- Bạn học Hà, trên xe của cậu có dụng cụ thay bánh không, cho mượn dùng một chút. Dụng cụ trên xe chúng tôi lần trước lấy ra quên bỏ vào rồi…

Hà Thiên Phong nhiệt tình đáp ứng nói:

- Chắc là có, để tôi tìm.

Lúc này đám người Tần Dương đã xuống xe hết, mọi người nhìn thấy Vũ Văn Nghiên dù là khí chất hay vẻ đẹp cũng đều không thể bắt bẻ, ánh mắt không khỏi tươi đẹp.

Vũ Văn Nghiên lướt mắt nhìn mọi người, ánh mắt rơi trên mặt Hàn Thanh Thanh, ánh mắt cũng không nhịn được khẽ sáng lên.

Hai người Vũ Văn Nghiên và Hàn Thanh Thanh đều rất xinh đẹp. Nếu nói về tướng mạo ngoại hình hai người cũng không thua kém nhau là ấy, bởi vì đều rất xinh đẹp, rất cao ráo, nhưng về mặt khí chất lại vô cùng khác biệt. Hàn Thanh Thanh nhàn tĩnh thanh thuần khiến người khác dễ tiếp cận, còn trong sự lạnh lùng của Vũ Văn Nghiên mang theo mấy phần mạnh mẽ, thần khí cứng rắn.

Hà Thiên Phong rất nhanh cầm dụng cụ đến:

- Có dụng cụ rồi, các cậu có bánh sơ cua không, biết đổi không?