Chiến Thần Xuất Kích

Chương 845



Chương 845: Ra tay thăm dò

Giang Cung Tuấn bế quan một tháng ở núi Lâm Lang.

Vốn tưởng rằng công lực của anh đã tới rồi, đương nhiên cũng bước vào được cảnh giới thứ chín.

Những cảnh giới này lại khó khăn hơn anh tưởng tượng rất nhiều, dù cho công lực của anh đã đạt đến cực hạn, cũng không có cách nào bước vào cảnh giới thứ chín.

Anh chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Rời khỏi núi Lâm Lang.

Vừa mới rời khỏi phạm vi núi Lâm Lang, anh liền bị người thanh niên trẻ tuổi chặn đường.

Người này nhìn dáng vẻ khoảng ba mươi tuổi, mặc một đồ màu xanh, để tóc dài.

Nhìn dáng vẻ này, Giang Cung Tuấn nhận ra, đây là Thiên Giang Cung Tuấn nhíu mày.

Xem ra sau khi Thiên lấy được kim đan cửu chuyển, đã mang đi luyện hóa, công lực cũng đạt đến cực hạn, hơn nữa có lẽ còn giải quyết được di chứng để lại sau khi hấp thụ tu luyện công đại pháp.

“Sao thế?”

Nhìn Thiên chắn đường, anh nhíu mày hỏi.

“Giang Cung Tuấn, một năm trước cậu đã hứa với tôi, chuyện cùng tôi đi nước ngoài tìm Huyết Tộc, cậu còn nhớ không?”

“Ừm.”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Tôi vẫn luôn nhớ, hơn nữa tôi cũng đã nói rồi, bất cứ lúc nào, ông muốn cùng tôi đi tìm Huyết Tộc, tôi đều sẽ đi.”

Đây là giao dịch giữa Giang Cung Tuấn và Thiên.

Anh cùng Thiên đi Huyết Tộc.

Còn đã Thiên từ bỏ thương hội Đại Đông, đã không còn làm loạn nữa.

Thế này, Đoan Hùng mới có thể yên bình.

Nếu không, trong cuộc tổng tuyển cử cuối năm ngoái, cuối cùng ai có thể làm vương, vẫn còn chưa chắc chắn.

“Bây giờ chính là lúc đó.”

Thiên nhìn theo Giang Cung Tuấn, nói ra từng câu từng chữ: “Bây giờ tôi cần cậu cùng tôi đi Huyết Tộc”

Giang Cung Tuấn vẫn không biết rốt cuộc huyết tộc có cái gì mà lại có thể khiến Thiên luôn nghĩ đến như thế.

Anh thăm hỏi: “Tôi có thể đi cùng ông, nhưng ông phải nói cho tôi biết, ông đi Huyết Tộc rất cuộc muốn làm gì, tôi không muốn mờ mịt không biết một chút gì mà đi cùng ông”

“Cậu không cần quan tâm, cậu chỉ cần đi cùng tôi, tôi bảo cậu ra tay thì cậu ra tay là được”

Thiên không nói cho Giang Cung Tuấn.

Thiên không muốn nói nhiều, Giang Cung Tuấn cũng không miễn cưỡng.

Suy nghĩ một lúc, nói: “Bây giờ không được, tôi còn phải đi thành phố Tử Đằng, thế này, đợi tôi đi đến Tử Đằng, sau khi xác nhận Sở Vi an toàn, tôi sẽ đến tìm ông, tôi cùng ông đi đến Huyết Tộc”

“Được, tôi chỉ cho cậu thời gian nửa tháng, nửa tháng sau, tôi đến Tử Đằng tìm cậu”

Thiên để lại một câu nói rồi xoay người bỏ đi.

“Cứ như vậy mà đi sao?”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn đột nhiên trầm xuống.

“Sao thế?”

Thiên quay người lại.

Lúc ông ta nháy mắt quay người lại, Giang Cung Tuấn đột nhiên ra tay.

Anh thúc đẩy chân khí Cửu Tuyệt rồi, chín luồng chân khí tập trung lại một chỗ, hình thành nên chân khí Thiên Cương, mạnh mẽ ra tay, cả người chớp nhoáng xuất hiện trước mặt Thiên, đánh lên người Thiên.

Thiên cũng liền nghênh đón.

ẦM!

Hai đòn tấn công chạm nhau.

Cả hai cổ chân khí đáng sợ đối nhau vang lên tiếng ầm, Khoảnh khắc đó, dư âm của hai luồng chân khi sinh ra cứ như từng đợt gợn sóng quét sạch tất cả.

Dư âm của chân khí dày đặc, một đỉnh núi xa xa nháy mắt sụp đổ.

Còn Giang Cung Tuấn bị chấn động lùi về sau mấy mét.

Thiên hộc máu ngay tại chỗ, cả người lại văng ra xa, ngã quy dưới đất.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Cung Tuấn nở nụ cười nhàn nhạt.

Anh chỉ muốn thử xem một chút công lực hiện tại của Thiên mà thôi.

Từ tình huống đánh nhau này cho thấy, chân khí của Thiên yếu hơn anh nhiều.

Phía xa, Thiên chật vật từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng, gắt gao trừng mắt với Giang Cung Tuấn: “Giang Cung Tuấn, cậu đang thăm dò tôi sao?”

“Ông nói gì?” Giang Cung Tuấn cười nhạt.

Thiên hít sâu một hoi, chậm rãi đáp lại: “Tôi thật sự không ngờ, công lực bây giờ của câu lại mạnh như vậy, cậu bước vào cảnh giới thứ chín rồi?”

“Nào có để dàng như vậy.” Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu.

Cảnh giới thứ chín nào có dế dàng bước vào, cả trăm nghìn năm qua, cường giả cảnh giới thứ chín đều đã sớm đi khắp nơi trên thể giới cả rồi.

Nghe vậy, Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước ông ta bước lên nắc thang trời thứ chín.

Ông ta còn cho rằng có được kim đan cửu chuyển, thì có thể bước vào cảnh giới thứ chín, nhưng ông nghĩ quá nhiều, ông ta luyện hóa được một viên kim đan cửu chuyển, cũng chỉ vỏn vẹn đạt đến đỉnh của nắc thang trời thứ chín mà thôi.

Cách cảnh giới thứ chín vẫn còn một bước nữa.

Thế nhưng bước cuối cùng này, ông không có cách nào vượt qua.

Mặc dù thở phào một hơi, nhưng vẻ mặt ông ta vấn mang theo vẻ nghĩ ngờ, hỏi: “Cảnh giới của cậu có lẽ cũng như vậy, nhưng vì sao tôi lại cảm thấy công lực của cậu mạnh hơn tôi rất nhiều?”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Bởi vì chân Khí của tôi, đều là do tôi tu luyện, nhiều lắm cũng là dùng đan được, còn chân khí của ông, đa phần đều là hấp thụ, dẫn đến chân khí không tinh khiết, mặc dù cảnh giới giống nhau, nhưng chân khí mạnh yêu khác nhau, ông lại yêu hơn tôi nhiều”

Thiên trừng mắt nhìn Giang Cung Tuấn.

Muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt lên.

Thể nhưng, trong lòng ông ta lại có ý muốn giết.

Giang Cung Tuấn quá mạnh rồi.

Mạnh đến mức bây giờ ông ta không phải là đối thủ nữa rồi.

Tìm cơ hội âm thầm tiêu diệt.

Lúc này, trong lòng ông ta đã có dự tính, đợi đến trước Huyết Tộc, sau khi lầy được thứ ông ta muốn, sẽ âm thầm tìm cơ hội, tiêu diệt Giang Cung Tuấn.

Chỉ có tiêu diệt Giang Cung Tuấn, ông ta mới có thể trở thành đệ nhất thiên hạ.

Tiêu diệt Giang Cung Tuấn rồi, ông ta mới có thế làm mưa làm gió.

Giang Cung Tuấn không chết, ông ta không yên tâm.

Giang Cung Tuấn không chết, sau này ông ta muốn làm chút gì đó thì lúc nào cũng phải đề phòng Giang Cung Tuấn.

“Giang Cung Tuấn, nửa tháng sau, tôi đến Tử Đẳng tìm cậu, hẹn sớm ngày gặp lại”

Thiên quay người bỏ đi Sau khi quay người đi, trên cánh tay ông ta mới xuất hiện vết rách, máu tươi theo cánh tay nhỏ.

xuống, lập tức nhiễm đỏ cả cánh tay ông ta.

‘Vẻ mặt của ông ta cũng hiện lên sự đau đớn, thống khổ.

“Tên nhóc đáng chết, sao lại mạnh như thế?”

Ông ta thầm mắng một tiếng.

Giang Cung Tuấn nhìn Thiên rời đi.

Thực lực của Thiên yêu hơn anh, anh cũng yên tâm được không ít Cứ thế này dù cho có đến Huyết Tộc, Thiên muốn ra tay với anh, anh cũng không kiêng dè.

Anh cũng không nán lại lâu, cũng rời đi sau đó.

Bây giờ là buổi sáng.

Ba giờ chiều nay anh sẽ về đên Tử Đằng.

Lần này anh rời đi một tháng trời, cũng không biết Đường Sở Vị thể nào rồi, vừa mới đến Tử.

Đẳng, anh phi thẳng đến nhà họ Đường.

Nhà họ Đường!

Một tháng nay, Đường Sở Vi chán muốn chết.

‘Cô cũng chỉ có ký ức trước năm mười tám tuổi, khoảng ký ức của mười một năm đều quên hết sạch, bây giờ thời đại đã thay đỗi, cô cảm thấy không thích ứng được.

Nhà họ Đường, cũng đem đầu đuôi gốc ngọn mười một năm qua kế cho cô nghe, chủ yêu là nói về Giang Cung Tuấn.

Bây giờ, cô cũng tin Giang Cung Tuấn là chồng của mình rồi Chỉ là, Giang Cung Tuấn chỉ xuất hiện trước mặt cô hai lần rồi không thấy đâu nữa, đến bây giờ.

cũng đã một tháng không thấy mặt rồi, không biết vì sao trong lòng cô lại có chút nhớ nhung Giang Cung Tuấn, muốn nhìn thấy Giang Cung Tuấn.

“Sở Vi, đi dạo phố nào!

 

Đường Sở Vi ngồi đần ra bên trong sân của biệt thự nhà họ Đường.

Một người phụ nữ mặc trên người một bộ váy màu đỏ, trang điểm đầy gợi cảm bước về phía cô.

Đây là Hứa Linh.

Hứa Linh là một tay thành lập nên thương hội Tân Thời Đại, bây giờ Tân Thời Đại đã đi vào nề nếp, cô ta cũng có thể không quan tâm đến ông chủ, nhận được tin tức của Đường Sở Vi, cô t nhanh chóng chạy đến.

Một tháng trước cô ta đã đến Tử Đằng.

Một tháng này cô ta cũng thường xuyên đến tìm Đường Sở Vi.

Vốn dĩ Đường Sở Vi là bạn thân của cô ta, cho nên quen biết nhau.

“Hứa Linh, là cô à” Đường Sở Vi mặt mày ủ rũ nhìn Hứa Linh, nói: “Không muốn đi.”

“Sao thế, nhìn dáng vẻ của cô, hình như có tâm sự?” Hứa Linh bước đến, ngồi bên cạnh cô.

Hai tay Đường Sở Vi chống cằm, nhìn về phía xa xa, khẽ nói: “Tôi lại nghĩ, rốt cuộc Giang Cung Tuấn có phải là chồng của tôi không, nếu là vậy vì sao cả một tháng nay anh ta không đến tìm tôi, nếu như không phải thì vì sao người nhà tôi luôn nói anh ta là chồng của tôi?”

Vẻ mặt Đường Sở Vị rầu rĩ.

Cô nhẹ vỗ đầu mình: “Tôi cũng thật là, sao lại mất đi trí nhớ chứ, tôi thật sự muốn biết, rốt cuộc vì sao tôi lại mất đi ký ức đoạn thời gian này, trong vòng mười một năm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”