Cô Dâu Dự Phòng

Chương 2



4

Ba năm qua, Trần Tân ngoại trừ tính tình có hơi lạnh nhạt một chút, những phương diện khác anh ta vẫn luôn làm rất tốt, là một người chồng tuyệt đối có tư cách.

Cuộc sống bình dị nhưng ấm áp khiến tôi dần dần quên mất lúc trước Trần Tân sở dĩ kết hôn với tôi, cũng không phải bởi vì khi đó tôi là người quan trọng nhất trong lòng anh ta, mà là vì lúc đó anh ta không có tiền, đành phải lựa chọn tôi.

Mà hôm nay, một câu nói của Trần Tân sau khi uống rượu say, khiến tôi lập tức hiểu được, thì ra ba năm qua, anh ta chưa bao giờ quên Chu Vân Vân.

Nhịp tim của tôi đập nhanh bất thường, tôi không tin anh ta lại ngẫu nhiên nhắc tới Chu Vân Vân...

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trần Tân, bỗng nhiên vào lúc đó, điện thoại di động của anh ta reo lên, trái tim tôi như ngừng đập.

Thừa dịp Trần Tân đang ngủ say, tôi lấy điện thoại di động của anh ta từ trong túi ra. Có một người được Trần Tân lưu tên là “Nhà cung cấp hàng Tiểu Chu” gửi một tin nhắn tới.

Cô nói: “Cảm ơn anh đã cho em và cục cưng một gia đình.”

5

Tôi gần như chắc chắn rằng, “Nhà cung cấp hàng Tiểu Chu” này chính là Chu Vân Vân.

Chỉ dựa vào một tin nhắn, tôi cũng không thể đoán được Trần Tân và Chu Vân Vân rốt cuộc đã tiến triển tới mức độ nào. Nhưng với trực giác của một người phụ nữ, tôi chắc chắn trái tim Trần Tân đã rung động.

Lật Tử, bạn thân của tôi và chồng của Chu Vân Vân là bạn học đại học. Tôi thông qua Lật Tử biết được, Chu Vân Vân và chồng cô ta một tháng trước cũng đã ly hôn. Trong năm nay Chu Vân Vân mới sinh con trai, sau khi ly hôn, cô ta mang theo đứa con trai mới ba tháng tuổi rời đi.

Lật Tử không giúp tôi tìm được địa chỉ nơi ở sau khi ly hôn của Chu Vân Vân, mà trên điện thoại di động của Trần Tân tôi cũng không thấy được gần đây anh ta có chi tiêu lớn gì.

Tôi bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, tôi và Trần Tân năm ngoái mới chuyển đến nhà mới ở. Cách đây đúng một tháng, Trần Tân thương lượng với tôi, nói người thuê căn nhà cũ của chúng tôi đã hủy hợp đồng thuê. Anh ta nói muốn tạm thời cho một khách hàng lớn của công ty mượn căn nhà đó ở tạm.

Lúc đó tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, còn hỏi anh ta, khách hàng lớn của công ty anh tốt xấu gì cũng là một ông chủ có tiền, làm sao người ta có thể đồng ý đến ở trong căn nhà cũ hai phòng ngủ của chúng tôi.

Kết quả Trần Tân ra vẻ bí ẩn nói với tôi, khách hàng lớn kia ở bên ngoài nuôi tình nhân, là một nữ sinh đại học còn chưa tốt nghiệp. Phần lớn các hạng mục công ty chúng tôi đều là khách hàng kia giao, hiện giờ chỉ cần tạm thời cho khách hàng mượn nhà ở tạm, chắc chắn khách hàng sẽ một lòng với chúng tôi, về sau có hạng mục gì tốt, khẳng định đều là giao cho công ty chúng tôi.

Tóm lại tôi vẫn không muốn cho người khác mượn nhà, hơn nữa còn là những người ngoại tình lén lút. Nhưng Trần Tân nói với tôi, người ta nhiều nhất cũng chỉ ở khoảng một năm, bởi vì căn nhà của chúng tôi ở rất gần trường nữ sinh viên kia, khi cô ta tốt nghiệp đại học, sẽ không ở đó nữa.

Chờ sau khi tôi thôi không còn ý kiến gì nữa, Trần Tân còn dặn dò tôi lần nữa, tuyệt đối không được đi làm phiền người ta, nhỡ đâu chọc giận khách hàng thì sẽ làm ảnh hưởng đến hoạt động của công ty.

Nhưng hôm nay sau khi tôi làm rõ mọi chuyện, mới giật mình ý thức được, căn nhà cũ của chúng tôi đâu phải cho khách hàng mượn, mà chính là bị Trần Tân tự mình dùng để nuôi người tình nhỏ của mình.

6

Kết hôn với Trần Tân ba năm, mặc dù tôi là vợ của anh ta nhưng về mặt tình cảm, tôi vẫn luôn rất thận trọng.

Tuy rằng lúc trước Trần Tân cầu hôn tôi có hứa hẹn sau khi kết hôn sẽ toàn tâm toàn ý yêu một mình tôi, nhưng có đôi khi cảm xúc của con người ta không phải tự mình có thể kiểm soát được.

Anh ta chưa bao giờ chủ động nói rằng anh ta yêu tôi. Đôi khi tôi cố ý đòi hỏi, nhất định phải đòi bằng được anh ta phải nói ra những lời đó, anh ta mới miễn cưỡng vì đối phó với tôi mà nói một câu cho có. Mặc dù là như vậy, tôi cũng cảm thấy rất hài lòng.

Tôi vẫn cảm thấy tôi và Trần Tân cứ vui vẻ như vậy cả đời cũng không có gì không tốt. Nhưng tôi như thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới, người phụ nữ từng là cơn ác mộng duy nhất trong lòng tôi, cứ như vậy lại bất ngờ xuất hiện chen vào cuộc hôn nhân nhìn có vẻ hạnh phúc của tôi và Trần Tân.

Lật Tử làm công tác truyền thông, quan hệ rất rộng. Tôi nhờ cô ấy tìm giúp tôi một phóng viên đáng tin cậy, lại giỏi theo dõi chụp ảnh người khác. Sau đó tôi đưa cho cô ấy địa chỉ căn nhà cũ kia.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Lật Tử liền gửi tới không ít ảnh chụp của Chu Vân Vân.

Sau khi ảnh chụp được gửi tới, Lật Tử cũng gọi điện cho tôi, cô ấy nói: “Bạn tớ tạm thời còn chưa chụp được ảnh chồng cậu đến tìm Chu Vân Vân, nhưng căn nhà cũ của cậu thì đúng là Chu Vân Vân và con trai cô ta đang ở đó.”

Lúc ấy tôi liền nghi ngờ, tôi hỏi Lật Tử: “Theo lời cậu nói lúc trước, Chu Vân Vân là bỏ nhà đi. Hơn nữa sau khi ly hôn, chồng cô ta ngay cả con cũng không muốn có phải không?”

Lật Tử sửng sốt một chút, bỗng nhiên khiếp sợ nói: “Không thể nào, tên khốn Trần Tân kia không phải từ một năm trước đã qua lại với con đ ĩ đó chứ?”

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi lạnh buốt, tôi nói: “Tớ nghi ngờ đứa bé kia là con của Trần Tân.”