Cô Hàng Xóm Hôm Nay Cũng Rất Dễ Thương

Chương 6: Trông chừng con mèo của bạn



Kể từ lần chạm mặt trong thang máy lúc chiều,khi tôi gặp lại chị hàng xóm,chị ấy đã thay bộ quần áo khác hẳn lúc trước.Đây chắc bộ đồ ở nhà.Nhiệt độ miền nam Giang Tô vào tháng hai vẫn hơi lạnh,cô ấy mặc một chiếc quần ống rộng bằng cotton màu xanh xám và nửa thân trên là một chiếc áo len dệt kim. Có lẽ cô vừa tắm xong,mái tóc dài mềm mượt được búi gọn gàng thành một quả bóng,để lộ chiếc cổ trắng nõn và thon thả,cô ấy đang đi một đôi giày bông ở ngoài,xuyên qua miệng giày là vải bông,cậu có thể nhìn thấy đường viền của đôi tất màu trắng ôm chặt lấy đôi mắt cá nhân trắng nõn và thanh tú của cô.

Sau khi xỏ giày bệt vào,trông chị hàng xóm không cao bằng lúc chiều.Tử Mặc tính toán chiều cao thực của chị ấy chắc khoảng 1,67 hoặc 1,68 mét.

Bộ trang phục này không tôn lên dáng người của chị,nhìn có vẻ ấm áp và giản dị,bây giờ nhìn lại,Tử Mặc vẫn có cảm giác khá mới mẻ,không hiểu sao lại thân thiện hơn.

Oops...não tôi ngứa ngáy và cám hứng lại sắp trào ra!

Làm nghệ sĩ không tốt,đồ đẹp mang lại sự hấp dẫn thực sự không thể cưỡng lại được Tử Mặc nhịn không được chạy về phòng lấy giấy bút ra chép lại lần nữa,bắt gặp ánh mắt cô,nhẹ giọng hỏi:

"Có chuyện gì vậy chị?''

Đây là danh hiểu Nhược Giai nghe cảm thấy ngứa tai.Vào buổi chiều,Tử Mặc mặc đồng phục học sinh và cô thấy ổn khi cậu gọi cô là chị nhưng bây giờ cậu cũng đang mặc quần áo bình thường giống cô,vì chàng trai trước mặt cao ráo và đẹp trai nên khi không mặc đồng phục học sinh cô không nhận ra sự chênh lệch tuổi tác của hai người họ.

Cho nên khi nghe chữ 'chị',cô cảm thấy tim mình run lên.

"A!Có điều này anh có thể giúp đỡ không?''

Ban đầu khi vào buổi chiều,cô ấy đã nói điều gì đó như 'nếu cần sự giúp đỡ,hãy gọi tôi' ,nhưng đó chỉ mới bắt đầu và cô đã trở thành người nhờ giúp đỡ.Điều này cảm cô cảm thấy xấu hổ,tiếp tục bổ sung:

''Máy tính của tôi hình như có vấn đề,trong đó có một tài liệu mà tôi cần vào sáng mai.Tôi đã hỏi vài người bạn và họ không hiểu.Tôi mới đến đây nên không biết chỗ sửa máy tính nên đến hỏi anh xem anh có làm gì được không?''

Chắc chắn rằng là một cậu bé,nếu bạn học kỹ thuật sửa chữa máy tính,sẽ có ngày nó trở nên hữu ích!Đôi với đại đa số con gái,máy tính có vấn đề,xung quanh không có người quen,đầu tiên Nhược Giai nghĩ đến là Tử Mặc.

"Máy tính xách tay?''

"Đúng thế!''

"Có bật được không?''

"Ừm... có phản hồi nhưng bị kẹt ở giao diện lạ,không vào màn hình được.

"Chị đã kiểu tra BIOS chưa?''



"....Cái gì?''

Thẩm Nhược Giai có chút xấu hổ,vội vàng nói:''Tôi thật sự không hiểu,để tôi mang máy tính đến cho cậu xem.""

Cô xoay người nhanh chóng mở cửa phòng mình ra,Tử Mặc quay đầu lại.Có lẽ bởi vì lo lắng Tử Mặc không sửa được máy tính,cho nên để tránh xấu hổ,cô không ôm máy tính trong tay đi ra mà đặt máy tính lên giá giày phía sau cánh cửa.

Khi nhà bên cạnh vẫn còn trống,Tử mặc cũng có xem qua,bên trong ngoại trừ đồ đạc và thiết bị điện nên có,bên trong trống rỗng,nhưng chỉ trong một buổi chiều,đã có chút sức sống,đôi giày của cô cũng đã được thay thế,được đặt trên giá để giày ở phía sau và một chiếc gương trang điểm đơn giản đã được lau sạch,khi tôi nhìn vào bên trong,ghế sofa và những nơi khác dường như đã được sắp xếp lại theo sở thích của cô ấy.

Sợ Tử Mặc đợi lâu,Nhược Giai di chuyển nhanh chóng,ôm máy tính trong tay đi ra ngoài.Tử Mặc nhìn đi chỗ khác và nhận máy tính từ tay cô.Nhìn mẫu như là của mấy năm trước,đoán chừng cô không phải sinh viên chuyên ngành khoa học,nhu cầu sử dụng máy tính cũng không cao.

Thân máy khá sạch sẽ,sau một thời gian dài,những nơi dễ nhìn như bàn phím và lỗ thông hơi tản nhiệt không có một hạt bụi nào,chứng tỏ là một cô gái yêu thích sự sạch sẽ.

"Làm sao vậy?Có cần hỗ trợ gì không?''

"Để tôi xem xét!''

Thẩm Nhược Giai thở dài,có chút bất lực bất đắc dĩ nói:'Chắn chắn rồi,tôi vẫn phải đổi máy tính.Tôi sử dụng bình thường thì âm thanh rất lớn,một lúc sau thì nóng,nhưng tôi chỉ mặc kệ."Nó vẫn hoạt động bình thường,không ngờ vào thời khác mấu chốt nó lại hỏng."

"Chị còn lau sao?''

"Vâng,tôi sẽ lau nó khi có bụi."

"......"

Hai người cứ như vậy ở cửa hành lang,Thẩm Nhược Giai dè dặt giữ khoảng cách với hắn,hơi nghiêng người nhìn động tác của Tử Mặc.Thỉnh thoảng,ngọn gió trong hành lang sẽ mang theo hơi thở của cô phả vào chóp mũi Tử Mặc,đó là một mùi hương ngọt và thơm,mùi rất dễ chịu,Tử Mặc bất giác hít một hơi thật dài để bắt lấy nhiều pheromone trong không khí hơn.

Chiếc máy tính cũ khởi động cũng chậm,cuối cùng cũng xuất hiện một màn hình,Nhược Giai nhanh chóng nhẹ giọng bổ sung:''Chính là như vậy,tôi không vào được máy tính,tôi hỏi vài người bạn,nhưng họ cũng không biết.''

"Có thể do cài đặt BIOS có vấn đề,hoặc có thẻ lỗi trong khu vực khởi động hoặc có thể dơ sự cố hệ thống hặc có thể do đĩa cứng có vấn đề...''

Tử Mặc mặc dù không phải là thợ sửa máy tính chuyên nghiệp nhưng chơi máy tính nhiều năm như vậy cũng từng gặp phải tình huống tương tự chỉ cần xử lý đơn giản là sẽ biết vấn đề nằm ở đâu.Giải pháp thật sự rất đơn giản.Có thể nếu Thẩm Nhược Giai hỏi một bạn nam cùng lớp,vấn đề có lẽ sẽ được giải quyết-điều đó có nghĩa là cô ấy không có nhiều bạn khác giới.

Nhược Giai không hiểu bất kỳ câu hỏi nào mà Tử Măc nói và nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy,cô càng cảm thấy không chắc chắn hơn.

"Ồ,xong rồi,tôi biết tôi đã lưu tệp trong điện thoại ....''



"Chị yên tâm,nếu ổ cứng không có vấn đề gì,tập tin cũng sẽ không bị mất,cho em thêm thời gian,em sẽ giúp chị.''

Tử Mặc quay đầu và cười rạng rỡ với cô,không có ngụy trang có đồng phục học sinh,nụ cười này khiến cô có chút bất ngờ và nhanh chóng nhắc nhờ bản thân rằng cậu ấy còn trẻ,mình cũng còn trẻ.

"Xin lỗi đã quấy rầy muộn như vậy...''

''Chúng ta là hàng xóm,nên giúp đỡ nhau.''

Mời cô ấy ngồi trong phòng,cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý,ngồi trong phòng cô ấy,Tử Mặc sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy.Vì vậy,anh ấy chỉ ôm máy tính,ngồi xổm xuống hành lang dựa vào tường và chuyên tâm giúp sửa máy tính.

Nhược Giai do dự khi bảo anh ngồi trong nhà sửa máy tính,nhưng có vẻ như đã muộn vào lúc này,nhìn thấy cậu ngồi xổm,cô cảm thấy xấu hổ đứng dậy và ngồi xổm xuống bên cạnh anh.

"Cậu tên là gì?'' Cô chủ động bắt chuyện.

"Em tên Lâm Tử Mặc,còn chị?'' Tử Mặc rất thích cùng cô ngồi xổm như này,cảm giác rất tuyệt.

"Chị tên Thẩm Nhược Giai,Li lúc bình minh,Xingruo rực rỡ.''

"Tên chị đẹp quá,chị biết em nghĩ ra gì không,đó là hình ảnh dải ngân hà sáng rực lúc bình minh.''

"Tên cậu cũng rất hay!''

Trong khi hai người đang trò chuyện,cô cảm thấy có thứ gì đoa mềm mại và ấm áp trượt vào giữa khe hở lưng và bức tường.Nó có thẻ là một con chuột?Và nó cực kì lớn?

Vì vậy,cô nhảy dựng lên,đột nhiên mất bình tĩnh,khiến Tử Mặc giật mình.Khi cô nhìn rõ hơn,hóa ra dó là một con mèo lớn trắng béo tròn và dễ thương.Ngay khi cả hai bước ra,cửa nhà hai người vẫn mở vì vậy Tiểu Mạn đã lẻn ra ngoài.

Giật mình trước người phụ nứ này,nó bỏ chân chạy về nhà.

"Này Tiểu Mạn,đừng chạy lung tung!''

Tử Mặc đang ngồi sửa máy tính ở một bên cũng chạy vào nhà cô với con mèo.Cô sững sờ tại chỗ,không quay đầu lại.

Mẹ ơi,ngày đầu tiên thuê nhà,sau mười giờ tối có một người đàn ông chạy vào nhà con!