Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 27: Mùi hương nam tính



Kiều Ngữ Tịch đang nấu ăn ở trong nhà, nghe thấy có tiếng mở cửa liền đi ra, trên tay vẫn còn cầm muôi nấu ăn, phía trước đeo tạp dề, mái tóc dài được búi gọn phía sau, chuẩn phong thái của một người nội trợ.

Mạc Hàn hơi sửng sốt khi thấy cô trong bộ dạng này, ánh mắt nhìn cô càng thêm phần dịu dàng. Mà Kiều Ngữ Tịch thì không khỏi ngạc nhiên khi anh xuất hiện ở đây.

Kiều Ngữ Tịch:"Ba đã về. Anh Mạc."

Mạc Hàn:" Em cứ gọi tôi là anh Hàn."

Ba Kiều:" Mạc Hàn biết hôm nay là sinh nhật ba nên muốn tới cùng chúc mừng. Con nấu thêm mấy món nhé."

Mạc Hàn:" Để tôi giúp em"

Ba Kiều vội cản lại:" Cháu tới nhà chơi, sao có thể để cháu phải tự xuống bếp nấu nướng được chứ."

Mạc Hàn:" Chú cứ coi cháu như con cháu trong nhà, để cháu nấu cùng em."

Kiều Ngữ Tịch cứ đứng nhìn hai người nói qua lại, bống nhớ đến món ăn còn chưa nấu xong, vội chạy quay lại bếp.

Mạc Hàn đặt đồ xuống rồi xắn tay áo lên cao, đi về phía bếp. Ba Kiều càng nhìn anh càng thấy hợp ý, chỉ có điều tuổi tác có hơi lớn.



Mạc Hàn đi tới phía sau cô, đầu hơi nghiêng về đằng trước nhìn món ăn ở trong chảo, giọng trầm thấp:" Không nghĩ em còn có một mặt hiền thục, đảm đang như này."

Cô ở trong suy nghĩ của anh luôn vô cùng phóng khoáng, có cả phần hoang dã, vậy nên khi nãy, thấy cô trong bộ dáng này, anh có chút thấy khá lạ lắm và mới mẻ.

Kiều Ngữ Tịch nghe thấy tiếng, theo phản xạ quay đầu ra nhìn, mùi hương nam tính riêng biệt xộc thẳng vào mũi, cô có chút ngơ ngẩn. Một lúc sau mới kịp nhận ra hai ngừoi đang đứng quá gần nhau.

Mạc Hàn vẫn duy trì tư thế cũ, Kiều Ngữ Tịch cảm thấy không gian trong khu bếp bỗng trở lên chật chội khác thường.

Mạc Hàn hơi hất hàm, giọng nói có chút gợi đòn:" Sắp cháy rồi kìa."

Kiều Ngữ Tịch hoàn hồn, quay mặt nhìn chảo thức ăn:" Anh vào đây làm gì, không có gì đáng để nhìn đâu, anh ra phòng khách ngồi đi."

Mạc Hàn:" Tôi giúp em nấu ăn."

Cuối cùng, số thức ăn Mạc Hàn làm còn nhiều hơn cả cô làm, hương sắc đủ cả, so với mấy món ăn không quá đẹp mắt của cô, thật sự không còn lòng dạ để mà so sánh.

Kiều Ngữ Tịch cũng ngạc nhiên, không ngờ Mạc Hàn còn nấu ăn giỏi như vậy. Cô thỉnh thoảng lại lén nhìn anh một cái.

Hôm nay ba Kiều tâm trạng rất vui vẻ, chai rựou Mạc Hàn mang tới cũng đã uống khá nhiều, ông cũng đã ngà ngà say.



Sau khi ăn tối xong, Mạc Hàn đỡ ba Kiều vào phòng nghỉ, còn Kiều Ngữ Tịch dọn dẹp bàn ăn. Lúc Mạc Hàn đi ra, thấy cô đang rửa bát, cũng lại tiến tới cùng cô rửa chỗ bát đĩa còn lại.

Kiều Ngữ Tịch vội cản anh:" Không cần đâu, dù sao anh cũng là khách, đã nấu cơm giờ còn rửa bát nữa."

Mạc Hàn:" Tôi không coi mình là ngừoi ngoài mà."

Đúng thật Mạc Hàn tự nhiên giống như đang ở trong chính nhà anh vậy.

Dọn dẹp xong xuôi, Mạc Hàn cầm áo định đi về. Quay lại thấy Kiều Ngữ Tịch vẫn đứng im giữa phòng khách, giọng anh bỗng có chút cụt hứng:

"Em không tiễn tôi xuống dứoi sao?"

Kiều Ngữ Tịch:" Anh bảo không coi mình là ngừoi ngoài cơ mà. Một ngừòi con gái như tôi đêm hôm ra ngoài về một mình nguy hiểm lắm."

Mạc Hàn cũng không hẳn là muốn cô phải xuống dứoi cùng anh:" Em tiễn tôi tới cửa thang máy thôi."

Kiều Ngữ Tịch nghĩ tới hôm nay Mạc Hàn đã làm ba cô vui như thế nào, cô gật đầu đồng ý, đi qua anh ra cửa.

Mạc Hàn cong khoé môi, sải đôi chân dài bước theo cô. Mặc dù chỉ là một đoạn đường ngắn, anh cũng thấy khá thoa mãn.