Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 44: Tới nhà tôi



Chỉ là, anh đâu cần phải làm những việc đó cho cô. Kiều Ngữ Tịch không muốn có một ngày cô quá dựa dẫm vào anh, nhưng lại không thể dựa cả đời.

Tình cảm của con ngừoi, có thể bền vững được bao lâu chứ, huống hồ hai ngừoi cũng quen biết chưa bao lâu. Hay chỉ vì một lần ngoài ý muốn kia nên anh mới như vậy?

"Khụ, khụ... À thì, tôi muốn xuất viện."

Kiều Ngữ Tịch thử thăm dò ý của Mạc Hàn, nhưng lại nhận được cái nhìn lạnh lùng của anh:

"Em có chắc em có thể ra viện với tình trạng hiện tại?"

Kiều Ngữ Tịch:" Thương thế không lớn lắm, tôi thấy rất ổn mà."

Mạc Hàn:" Không được."

Kiều Ngữ Tịch ỉu xìu, cô thật sự không thích ở bệnh viện chút nào cả.

Nhận ra vẻ mất mát của cô, còn nhìn được cả vẻ mặt có chút hờn dỗi mà ngay chính cô cũng không phát hiện ra,

Mạc Hàn không muốn làm cô thất vọng, anh nghiêm giọng nói:

"Em muốn ra viện cũng được thôi, tôi sẽ báo bác Kiều về chăm sóc cho em."

Đang vui mừng thì lại nghe thấy nửa câu sau, Kiều Ngữ Tịch lại ỉu xìu xuống. Mạc Hàn hơi nhếch mép cười:

"Hoặc là, em tới nhà tôi dưỡng thương."

Kiều Ngữ Tịch tròn mắt nhìn anh, định nói ra câu từ chối, nhưng ngay sau đó, lại thấy y tá đẩy xa thuốc tiến vào, bên trên còn có kim tiêm, mà đối với cô kích thước kia quá sợ hãi đi.



Kiều Ngữ Tịch vội quay sang nhìn Mạc Hàn, giọng điệu chắc chắn:" Tôi đồng ý, tôi tới, bây giờ tôi xuất viện luôn được chứ."

Cô y tá nhỏ không hiếu có chuyện gì xảy ra, lại chỉ dám lén nhìn trộm biểu cảm của Mạc Hàn, lại thấy anh hơi cong khoe môi, trả lời:

"Được."

Cô y tá nhỏ suýt chút nữa đã ngã khuy vì nụ cười gây chết ngừoi của ngừoi đàn ông kia.

Kiều Ngữ Tịch thở phào nhẹ nhõm, chỉ chỉ xe thuốc:" Vậy tôi có thể không cần tiêm không?"

Cô y tá tỏ vẻ khó xử:" Cái này..."

Mạc Hàn đi tới ngồi xuống mép giường bệnh, tay ôm lấy vai cô: "Ngoan, tiêm mũi này xong tôi đưa em về nhà."

Lại một lần nữa choáng ngợp bởi sự dịu dàng của ngừoi đàn ông này, y tá cố gắng làm xong việc rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh. Hai ngừoi trong phòng này ngược đãi chó độc thân quá đi mất.

Mà trong lúc kim tiêm cắm vào cánh tay, Kiều Ngữ Tịch theo bản năng quay sang rúc vào ngực Mạc Hàn, giống như tìm được một nơi khiến bản thân thấy yên tâm. Mà cánh tay ôm vai cô vẫn luôn siết chặt, ôm gọn cô vào trong lồng ngực rắn chắc.

Làm xong thủ tục xuất viện, Mạc Hàn ôm lấy cô, bế ra khỏi bệnh viện, đặt cô ngồi vào chiếc xe đã chờ sẵn trước cửa. Cả đoạn đường thu hút rất nhiều ánh mắt của người xung quanh.

Kiều Ngữ Tịch như đã điểu giấu chặt khuôn mặt vào lồng ngực rắn chắc. Biết bọn họ đã gây ra sự chú ý lớn. Cô lén ngước mắt, lần đầu tiên chăm chú đánh giá từng đường nét trên khuôn mặt anh. Cô không thể không thừa nhận, sống gần hai mươi năm nhưng chưa có khuôn mặt nào để lại ấn tượng cho cô nhiều như vậy.

Ngồi trên xe, nhìn ra từng toà nhà lướt qua trước mắt, tâm trạng Kiều Ngữ Tịch có chút rối ren. Cô không dám quay sang nhìn ngừoi đàn ông bên cạnh, mặc dù đôi lúc vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ngừoi nào đó nhìn chằm chằm vào mình.

Mạc Hàn đưa cô tới một căn hộ cao cấp, cửa sổ sát đất nhìn được toàn cảnh thành phố A tráng lệ, giàu có. Kiều Ngữ Tịch cảm khái trong lòng, người có tiền đúng là rất biết hưởng thụ.