Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 6: Bị gọi tới quán bar



Kiều Ngữ Tịch tắm táp xong, nằm trên giường mở điện thoại ra xem, nhìn thấy số dư hiển thị trên màn hình không khỏi cong môi cười vui vẻ.

Gia đình cô hiện chỉ còn lại cô và ba mình, ba Kiều có một công ty đồ gia dụng nhỏ, làm ăn cũng khá tốt. Không thuộc danh sách những gia đình giàu có nhưng cũng có một chút tài sản, sinh hoạt của hai ba con cũng ở mức khá tốt. Tiền sinh hoạt ba Kiểu cho cô cũng không hề ít, nhưng Kiều Ngữ Tịch vẫn muốn tự bản thân kiếm tiền, lấy việc này làm niềm vui, cũng là một cách để tinh thần cô có thể thả lỏng, thoải mái hơn.

Kiều Ngữ Tịch trở lại trường học, sống cuộc sống sinh viên như máy móc của mình, ban ngày lên lớp, tối đến sẽ về ký túc xá chơi game, chơi chán lại lăn ra ngủ.

Quan hệ bạn bè với bạn trong lớp hay bạn cùng phòng cũng không đến nỗi nào, không gần mà cũng chẳng xa, không gây phiền phức gì cho nhau là được. Vậy nên Kiều Ngữ Tịch thấy sống như này cũng khá tốt.

Một buổi chiều cuối tuần, sau khi tan học, Kiều Ngữ Tịch đang định trở về nhà. Hôm nay ba Kiều vẫn đang bận việc ở thủ đô, không có nhà, cô muốn trở về dọn dẹp nhà cửa một chút.

Điện thoại báo có cuộc gọi đến, Kiều Ngữ Tịch thấy là của ngừoi quen, liền bắt máy:

"Tiểu Hồng à, có chuyện gì không?'

Đây chính là cô gái lần trước gọi cô tới tham gia trận đấu có giải thưởng lớn kia.

''Chị Ngữ Tịch, đám ngừoi ở đường đua hôm trước hẹn nhau tụ tập, họ nói quán quân như chị không thể vắng mặt được, kêu em gọi chị tới.''

Kiểu Ngữ Tịch:'' Không đi, chị cũng không định giao du gì với đám ngừoi đó.''



''Em thấy chị vẫn nên đến thì hơn, trong đám ngừoi này có mấy tên không nói lý gì đâu. Em bị họ giữ lại đây, họ kêu em không gọi được chị tới thì họ sẻ xử lý em. Chị Ngữ Tịch, cứu em với.''

Kiều Ngữ Tịch thầm chửi thể một câu, sau đó nói:'' Được rồi, gửi địa chỉ cho chị.''

Xem ra cô muốn làm con ngoan, trò giỏi mà không được, cứ có ngừoi muốn ngáng đường cô.

Dù không muốn nhưng cuối cùng Kiều Ngữ Tịch vẫn phải bắt xe đi tới địa chỉ Tiều Hồng vừa gửi.

Vừa tới trước cửa quán bar, Kiều Ngữ Tịch đã có linh cảm hôm nay có lẽ cô sẽ gặp xui xẻo, vừa bước chân vào quán cô vừa nhớ lại xem sáng nay khi ra khỏi phòng cô đã bước chân nào trước.

Quán bar xa hoa nằm trên khu vực đắt đỏ nhất của thành phố A, từ cách trang trí cho tới đồ đạc như bàn ghế đều toát lên vẻ xa xỉ, ngay cả đến một chiếc ly đựng rượu cũng khó đoán được có giá trị bao nhiêu.

Kiều Ngữ Tịch thở dài ngao ngán, số tiền vừa mới rời vào túi cô có khả năng hôm nay sẽ không cánh mà bay sạch rồi. Đương nhiên cô cũng chẳng hi vọng vào việc cô là ngừoi bị gọi tới thì sẽ có tên nào đó đứng ra thanh toán phần của cô. Ăn không của ngừoi khác rất dễ nghẹn.

Kiều Ngữ Tịch đi tới một bàn quây khá rộng, ghế da hình chữ U bao lấy chiếc bàn kính, trên bàn la liệt các loại rượu, quý hiếm gì cũng có khá nhiều. Cô lại chửi thầm lần thứ N trong đêm vì độ ăn tàn phá hại của cái đám ngừoi này.

Tiểu Hồng thì đang ngồi thu lu trong một góc ghế, hiển nhiên là chẳng có ai để ý tới sự tồn tại của cô nhóc, nhưng cũng không hề có ý định để cô nhóc đi.

Cả bàn hơn hai chục ngừoi, trên mặt ai cũng toát ra sự xa đoạ làm Kiều Ngữ Tịch không khỏi chán ghét