Cố Sự

Chương 147: Sở Tích Nguyệt - Hằng Nga Tiên Tử.



Chương 147: Sở Tích Nguyệt - Hằng Nga Tiên Tử.

"Ta không biết nó nằm cụ thể ở vị trí nào, chỉ biết bàn đào nằm ở Dao Trì Tiên Cung mà thôi, đạo hữu có thể đến đó tìm".

"Dao Trì Tiên Cung sao? Nơi đó nằm ở phương hướng nào? Đạo hữu có thể chỉ điểm rõ ràng?" Sở Tích Nguyệt mở miệng hỏi chuyện, nàng bán tin bán nghi không biết người này nói có phải là thật hay không.

"Ta cũng không rõ ràng nằm ở nơi nào, đã mấy vạn năm ta đã không rời khỏi Cung Quảng Hàn rồi! " Hằng Nga ánh mắt hiện lên một vẽ u buồn tịch mịch, nàng thật sự quá cô đơn, sống lặng lẽ tại nơi này đã mấy vạn năm không ai có thể cùng nàng làm bạn.

"Đa tạ đạo hữu đã chỉ điểm, việc còn lại ta sẽ tự mình nghĩ cách!" Sở Tích Nguyệt cũng không hỏi thêm nữa, nàng muốn đứng dậy rời đi.

"Đạo hữu muốn rời đi sao?" Hằng Nga lời nói có chút u buồn hỏi.

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?" Sở Tích Nguyệt cũng hiếu kỳ hỏi, không biết người này tiếp theo muốn làm gì.

"Đạo hữu có muốn nghe câu chuyện của ta?"

"Xin lỗi đạo hữu, hiện tại ta rất gấp, không có nhiều thời gian ở nơi này!"

"Nếu đạo hữu nghe câu chuyện của ta, ta có thể chỉ cho đạo hữu phương hướng đến Dao Trí Tiên Cung, còn về có tìm được hay không còn phải xem đạo hữu!".

"Ngươi thật sự biết Dao Trì Tiên Cung nằm ở nơi nào? Tại sao ngay từ đâu không nói rõ ràng" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt thay đổi có chút tức giận nói.

"Ta cũng đã nói ta không rõ ràng nó nằm ở nơi nào, ta chỉ biết hướng đi của nó mà thôi, đạo hữu không tin có thể rời đi, ta không ép đạo hữu ở lại!"

"Được ta cũng muốn nghe xem câu chuyện của đạo hữu như thế nào!" Sở Tích Nguyệt cũng hết cách, đây xem như là cách cuối cùng của nàng để có thể nắm thêm một phần đến Dao Trì Tiên Cung, còn hơn là tự mình đi lung tung không tìm được thứ gì.

"Ta cũng thật ra không phải là người của Lục Giới, 280 vạn năm trước ta vốn là người của Tu Di Sơn, sống tại Quảng Hàn Cung ở Thiên Giới Thiên Đình".

"Tu Di Sơn, không ngờ Hằng Nga đạo hữu xuất thân từ Tu Di Sơn" Sở Tích Nguyệt không thể tin được nàng còn có thể gặp được người của Tu Di Sơn ở Lục Giới.

"Đạo hữu biết Tu Di Sơn?" Hằng Nga ánh mắt lóe lên một phần chờ mong, biết đâu người này có thể giúp nàng trở lại Tu Di Sơn.

"Đúng vậy, ta cũng biết một chút, thật ra ta cũng mới từ Tu Di Sơn trở lại Lục Giới không lâu".

"Đạo hữu có cách trở về Tu Di Sơn, nếu có thể giúp ta trở về nhà được hay không?" Ánh mắt Hằng Nga lộ ra mấy phần vui mừng, nàng rất chờ mong câu trả lời của Sở Tích Nguyệt.

"Xin lỗi đạo hữu, ta còn có việc ở Tiên Giới chưa thể trở lại Tu Di Sơn, nhưng tương lai chắc chắn ta sẽ trở lại báo ân!" Sở Tích Nguyệt lời nói có mấy phần chắc chắn, nàng đúng là muốn khi trả được thù liền trở lại Tu Di Sơn trả lại ân tình mà năm đó Minh Hà Lão Tổ cùng Ngưu Ma Vương đã giúp nàng.

Hằng Nga có chút thất vọng, nhưng cũng phải người trước mặt nàng còn có việc phải làm, nàng đâu thể ép người khác giúp mình mà không nhận lại được thứ gì, nàng có một chút u rũ tiếp tục mở miệng kể lại câu chuyện của cuộc đời mình.

Hằng Nga trước kia cũng chỉ là một người phàm, nàng vì một biến cố mà trở thành tiên, bắt đầu tu luyện.

Nàng có nhan sắc tuyệt thế mà mọi nữ tử đều ước ao, nàng có thân phận cao quý mà người đời đều sùng bái, đến Vương Hậu nương nương còn phải nể nàng vài ba phần.

Thế nhưng nàng chưa từng nở nụ cười, ánh mắt nàng còn cô tịch lạnh lẽo hơn cả cung Quảng Hàn.

Những tháng ngày yến tiệc linh đình trên thiên cung đã chấm dứt, Hậu Nghệ vừa kết thúc kiếp thứ năm, Hắc Bạch Vô Thường đã dẫn chàng đi. Từ cung trăng không nhìn thấu địa phủ, thoáng chốc nàng lại ngây người. Rồi thân hình yêu kiều khẽ động đậy cầm nghiên bút, giấy mực. Từng nét từng nét hiện lên giấy trắng như rồng bay phượng múa.

"Ta đã từng là phàm nhân".

Ngày ấy bầu trời có tới Thập Đại Kim Ô, mà nhân thế lại quá bé nhỏ. Không gian nóng bức đến ngột ngạt, cỏ cây hoa màu đều bị thiêu rụi, sự sống cũng ngày một hao mòn.

Hậu Nghệ xuất hiện như một vị thần, bắn rơi Cửu Đại Kim Ô. Khi đó, người ta chỉ thấy một bóng đen như con quạ rơi vụt xuống, rồi mới ngỡ ngàng, mặt trời vừa mới rơi xuống! Lần lượt, các mặt trời đều bị bắn rơi, chỉ còn mặt trời cuối cùng vừa đủ chiếu sáng và ban phát sự sống cho nhân gian.

Người đời đều lưu truyền công đức của chàng, một nữ tử đáng lẽ chỉ chờ cái chết tới đưa đi như ta, đương nhiên vạn phần bội phục, rồi âm thầm mến mộ chẳng hay.

Vậy mà, duyên số lại đưa chúng ta đến với nhau, cho đến ngày thành hôn ta vẫn còn bàng hoàng.

Hằng Nga ta, có thể kết duyên với Hậu Nghệ chàng, đời này kiếp này, không còn gì hối tiếc!

Trời đất là nhà, ta và chàng phiêu bạc khắp chốn để giúp người nghèo khổ, hành thiện tích đức. Rồi chúng ta kết thúc chuyến phiêu bạc, xây nhà cửa, dạy người dân thêu thùa trồng trọt. Nhân gian hạnh phúc no đủ, điều tốt của chúng ta đã đến tai Vương Mẫu nương nương.

Còn nhớ ngày ấy, bốn phương trời hào quang chiếu rọi, Vương Mẫu nương nương đứng trên đám mây ngũ sắc, nét mặt vừa uy nghiêm vừa dịu dàng, phía sau người là hai tiểu tiên nga vận thanh y xinh đẹp thướt tha.

"Công đức của phu thê tướng quân vang danh khắp chốn, người người đều biết, đời đời ca tụng, đã truyền đến Thiên Đình. Vốn trước đây tướng quân thuộc hàng ngũ Tiên Tướng, nhưng vì nhân gian đại nạn nên đã được phái xuống để cứu giúp bách tính. Nay đã công thành danh toại. Đây là hai viên tiên dược trường sinh bất tử trong lò luyện đan của Thái Bạch Kim Tinh. Khi nào tướng quân và Hằng Nga suy nghĩ kỹ hãy uống, khi đó cả hai có thể trở lại Thiên Giới, nối tiếp tiên duyên".

Ta và chàng vội khấu đầu cảm tạ ơn đức của Vương Mẫu, nhận lấy chiếc hộp bằng gỗ quý ngàn năm đựng tiên đan. Bởi trong lòng còn nhớ nhung trần thế, tạm thời chưa muốn rời đi, nên đem đan giấu đi thật kỹ.

Vậy mà nó lại là họa." Tiên duyên" của chúng ta đã trở thành nghiệt duyên tự khi nào chẳng hay..

Một ngày, chàng dẫn theo môn đệ vào núi săn bắn, có một tên đệ tử tên là Bồng Mông, có chết ta cũng không quên tên hắn, hắn mượn cớ bệnh xin thoái thác. Lúc ấy ta lại không đặt sự chú ý vào hắn, một tên đệ tử cỏn con có thể gây ra chuyện động trời gì?

Ta lấy tiên đan ra kiểm tra, ai ngờ..

Một bóng đen bỗng vụt ra khiến ta cả kinh, là hắn! Bồng Mông đưa tay định giằng lấy hộp tiên đan của ta, ta lao vụt đi để tránh.

Trong lúc cấp bách, ta quá hoảng loạn, không suy nghĩ được gì bèn vội vã nuốt cả hai viên tiên đan. Đan dược vừa vào trong miệng, lập tức tan ra rồi trôi xuống. Toàn thân ta nhẹ bẫng, toàn thân ta tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, cứ thế vượt tầng mây bay lên cung trăng.

Hỏi ta có hối hận không? Có chứ, nhưng đó là lựa chọn duy nhất của ta.

Chàng đi săn trở về, nghe gia nhân kể lại, sửng sờ không đứng vững nổi, ánh mắt vừa đau đớn vừa bàng hoàng ngước nhìn lên trời. Ta muốn khóc, nhưng thần tiên không có nước mắt. Cứ thế hằng năm, chàng lại cho thả đèn lồng gửi nỗi lòng bay lên trời và lập đàn cầu nguyện, bày những thứ ngày thường ta vẫn thích ăn nhất, còn đem cả thứ bánh mà ta đã tạo ra.

Chàng biết, biết cả..

Nơi ta ở gọi là cung Quảng Hàn - mệnh danh là nơi lạnh nhất thiên giới, quanh năm tuyết trắng phủ kín, buốt lạnh tận tim.

Khi trước ở nhân thế, ta bị cái nóng hành hạ chỉ còn thoi thóp thở, là chàng cứu ta. Chúng ta kết duyên phu thê, nhiều năm sau đó, ta lại được đưa tới nơi lạnh run người, tới hơi thở cũng hận không thể đóng băng. Thứ nghiệt duyên gì đây?

Phu thê ta một đời hành thiện tích đức, vì cớ gì mà phải hứng chịu nỗi bi kịch này?

Ít lâu sau, Ngọc Hoàng đại đế đưa một tiểu bạch thỏ tới cung Quảng Hàn, tên gọi là Ngọc Thố, ta cũng đỡ cô đơn phần nào.

Hơn 280 vạn năm trước, Ngọc Thố dẫn một tiên tử dung nhan khuynh quốc khuynh thành tới.

"Tiểu nữ Mộ Vân, bái kiến Hằng Nga tiên tử".

"Tiên tử tới tìm ta là có chuyện gì?"

"Tiểu nữ có khúc mắc, muốn nhờ tiên tử giải đáp?" Nàng ta hơi tư lự, cuối cùng cũng mở miệng "Tiên tử dõi theo Hậu Nghệ cả trăm, rồi ngàn năm. Phù hộ cho hắn, tận mắt nhìn hắn sinh ra, lớn lên, thành thân rồi sinh con với nữ tử khác, người chỉ có thể mãi mãi cô độc đứng phía sau ".

Có đáng không?

Ta ngẩn người, im lặng, hình như rất lâu sau mới đáp lại.

"Đáng chứ...."

"Đa tạ tiên tử! "

Mộ Vân tiên tử chắp tay, cúi đầu chào rồi rời đi.

Mấy năm sau đó có một trận sóng gió lớn, ta nghe Ngọc Thố kể lại, Mộ Vân tiên tử năm đó trót phải lòng người phàm, không biết dũng khí từ đâu mà bất chấp thiên quy xuống hạ giới ở bên phàm nhân kia. Ngọc đế phái thiên binh xuống dẫn về, nàng ta không những không quy thuận còn chống trả kịch liệt, kết quả bị đánh cho trở lại nguyên hình.."

Đến đây nàng không tài nào viết thêm được nữa, nét bút chậm dần rồi dừng hẳn. Hằng Nga thở dài, gác bút xuống, thả tờ giấy vào trong nước phép. Giấy thấm nước, mực nhòe rồi hòa tan. Nàng cầm chén, uống một hơi hết thứ nước đắng ngắt này.

Mấy trăm năm sau, lượng kiếp xuất hiện, trận đại chiến giữa Hoàng Đế Hiên Viên cùng Xi Vưu đã đánh đến nỗi trời đất gãy đôi, sơn hà tan biến, sông suối khô kiệt. Mà Cung Quảng Hàn ta sau trận chiến đó cũng bị đánh trôi dạt đến Lục Giới, mấy vạn năm trước Thiên Đế nhìn thấy một mảnh Sơn Phong lơ lửng giữ tinh không vô tận liền đem nó đến Vô Ưu Sơn, từ đó đến nay ta cũng không thể rời khỏi nơi này, Thiên Đế cũng không thể bước vào Quảng Hàn Cung.

Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc