Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 40: Chương 46




Chap 26
**********
Không thể nào? Tôi không tin! Tôi không tin! Đây không phải sự thật! Chắc chắn rồi! Đây chỉ là 1 giấc mơ thôi! Chắc chắn mơ rồi! Tôi tát mạnh vào mặt mình! Đau! Rõ ràng rất đau mà! Nó có đau nhưng hình như nó đau ở trong tim. Trong trái tim của tôi. Nó đang quằn quại lên vì đớn đau. Tôi không tin được những gì mình đang thấy. Bố… với tôi sao lại không phải là bố con! Vậy tôi là ai! Không! Đúng tôi là con bố rồi! Tên bác sĩ đó nói láo. Không được! Tên bác sĩ đó nói dối đấy. Đừng tin! Tôi ngồi khụy xuống, bàn tay nắm chặt lấy tờ giấy xét nghiệm mà lòng đau buốt. Tôi đã làm gì sai mà ông trời lại chừng trị tôi như thế này chứ. Tôi đã làm cái gì mà mọi thứ lại đổ ập lên đầu tôi như thế này. Người tôi coi là bố bao nhiêu năm nay hóa ra lại là người dưng nước lã. Vậy người tôi coi là mẹ thật liệu có phải mẹ tôi không? Tôi không tin! Tại sao những thứ thuộc về tôi lại bỗng dưng bay mất tiêu thế này. Tôi phải làm gì đây! Không đúng! Tờ xét nghiệm này là sai rồi! Không phải rồi! Không thể nào! KHÔNG………..THỂ………NÀO…..!

Tôi bám lấy tay mẹ tôi rồi lại quay sang nhìn dì tôi lắc mạnh.
- Mọi người hãy nói với con con đang mơ đi! Đây không phải sự thật đúng không?-Tôi gào lên trong nỗi đau thắt và những hàng nước mắt lăn dài trên mi. Ông bác sĩ đó nói láo đấy! Đừng tin! Không phải đâu! Con xin mọi người đừng tin…..
Tôi gào thét lên trong điên loạn. Tôi mệt mỏi với những gì mình đang trải qua. Nó không phải sự thật!.......

Thế là tôi ngất đi. Tôi không muốn tỉnh dậy nữa đâu. Thế giới này quá ác độc. Bố mà không phải là bố vậy bố đẻ tôi là ai. Tôi không muốn nghĩ nữa. Quá căng thẳng với mọi thứ rồi! Tôi chỉ mơ thôi! 1 giấc mơ khinh hoàng! Đúng. Tôi chỉ mơ thôi mà! ĐỪng lo!

Tôi hé đôi mắt ra nhìn mọi vật xung quang. Tôi không mơ. Tôi đang đối mặt với sự thật chứ không phải là tôi đang mơ. Mẹ tôi và dì đang tranh cãi gì ở ngoài đó. Còn cãi vã gì nữa cơ chứ. Họ không thấy tôi không có cùng huyết thống ruột thịt với họ sao. Lãng xẹt! Họ cãi nhau có thay đổi được sự thật không cơ chứ! Tôi là ai???
Bố tôi! À không! 1 người tôi đã coi là bố suốt bao nhiêu năm qua chứ đang bước lại gần về phía tôi. Tôi nhắm mắt lại. Tôi không phải con ông. Vậy ông vào đây để làm gì? Ông muốn vào đây để xỉ vả tôi sao??? Ông muốn vào đây để nói những gì nữa…..
Ông khẽ nắm lấy bàn tay tôi.
- Bố biết con không phải là con bố!-Ông nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể nhưng đấy là giọng của 1 người ốm đấy chứ. Nhưng chuyện đó thì có làm sao chứ?-Câu đấy ông đang hỏi tôi chăng. Bố đã là bố của con suốt 17 năm qua rồi! Liệu bố không xứng đáng làm bố của con tiếp sao?-Tôi muốn hét lên thật to với ông là “Có chứ” nhưng tôi chẳng thể vì tôi không đủ can đảm. Con yêu à! Dù có chuyện gì xảy ra con vẫn là con bố. Ngủ đi con gái yêu!- Ông ấy lấy tay xoa nhẹ lên mái tóc tôi. Ngủ đi rồi con sẽ quên hết tất cả con yêu à! Bố yêu con bằng tất cả những gì bố có dù con không phải là con bố. Bố biết… con rất choáng nhưng không sao đâu con. Ban đầu bố cũng như con thôi nhưng rồi thời gian cũng xóa đi tất cả. 17 năm qua đã quá đủ để bố trở thành 1 ông bố ruột của con rồi. Bố biết con sẽ không dễ dàng trải qua chuyện này nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn mà con.- Ông khẽ hôn lên trán tôi. Con có biết không? Hồi mẹ mới sinh con ra bố đã coi con là con gái ruột thịt của bố rồi. Con hồi nhỏ yêu lắm! Bố luôn tự hỏi bản thân không biết kiếp trước bố ăn ở thế này mà kiếp này lại có đứa con gái đáng yêu đến vậy. Bố luôn thầm cảm ơn đức phật đã ban tặng con cho bố. Con là con gái ruột của bố có còn là quan trọng nữa không khi mà bố đã là bố con rồi. Bố sẽ cho con thời gian để bình tĩnh và suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp hơn con à! Nhưng con phải nhớ, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa con vẫn là con gái yêu quý nhất của bố. Con vẫn là báu vật của bố con yêu à!

Ông xiết chặt lấy bàn tay tôi rồi thơm nhẹ lên chán tôi. Cho mãi đến tận khi ông bước ra khỏi cửa phòng tôi mới dám hé mắt ra nhìn. Cái con người đang gượng cố từng bước nhẹ nhàng về phòng để cho tôi yên giấc ngủ kia là bố tôi đấy. Ông thật vĩ đại! Ông biết tôi không phải con ông mà ông vẫn rất mực dành hết tình cảm cho tôi. Cho dù căn bệnh viêm gan làm ông kiệt sức nhưng ông vẫn sang thăm tôi. Ông là người cha vĩ đại nhất đối với tôi. Tôi chẳng phải máu mủ ruột thịt gì với ông cả. Một cảm giác ướt át lan tỏa trên má tôi. Tôi đã khóc từ lúc nào tôi cũng không rõ nữa! Nước mắt cứ ứa ra qua từng lời ông nói. Ông là bố tôi dù không phải là người sinh thành ra tôi nhưng ông vẫn là bố tôi. Một người bố quá đỗi vĩ đại. Tôi tự hỏi liệu nếu trời không ban cho tôi được làm con ông thì liệu người bố đẻ của tôi có được như ông không. Và liệu người bố đẻ của tôi có biết sự hiện diện của tôi trên thế gian này.