Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 117: Cô Ta Chính Là kẻ Cặn Bã



Đúng như Mạn Nhu dự đoán, cô ta đã cặn bã đến cảnh giới nhất định.

Vậy mà cô ta thật sự đem cái chết của nữ diễn viên năm đó đổ lỗi lên người Thượng Quan Lệ, thậm chí còn mời người nhà nữ diễn viên kia làm chứng.

Nhưng mà dân mạng lại không mua nợ, trước kia cô ta tung những bức ảnh thân mật tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, cô ta chính là người yêu Thượng Quan Lệ, tại sao lại lui tới thân mật với nữ diễn viên kia, lí do duy nhất có thể giải thích là, cô ta không chỉ là tên xấu xa, càng là tên vô cùng cặn bã.

Huống chi, nếu như Thượng Quan Lệ thực sự làm chuyện như vậy, thì đã không luôn phải chịu cô ta đánh đập.

Vì vậy tất cả mọi người đang chờ xem, tên rác rưởi kia còn có thể như thằng hề nhảy nhót được bao lâu.

Sau khi Mạn Nhu nhìn thấy những tin tức kia, để Trần Viễn giúp đỡ điều tra gia cảnh của nữ diễn viên kia, muốn biết bọn họ ôm tâm thái gì đối mặt với truyền thông.


Thượng Quan Lệ không kinh ngạc như trước đây, bởi vì cô ấy đã nhìn thấy suy nghĩ của người phụ nữ kia, cô ấy không hề gì cười lạnh: "Đây chính là cái gọi là người nhà..."

Rick nghe được câu này, hơi trầm mặc.

"Tổng giám, chuyện này không cần công ty đứng ra giao tiếp." Thượng Quan Lệ thoải mái nở nụ cười, trong đôi mắt xẹt qua thù hận: "Tôi muốn xem cuối cùng cô ta muốn phần kết ra sao."

Rick gật đầu, anh ta sẽ cho Thượng Quan Lệ cơ hội tự mình giải quyết, nhưng cũng chuẩn bị đề án ứng phó, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu phản kích.

Sau khi Mạn Nhu nhận được điện thoại của chị Hy, mở TV ra, hiện tại đang chiếu tin phỏng vấn tên rác rưởi Lưu Nhất Uy.

"Tôi đánh Thượng Quan Lệ, là tôi không đúng, nhưng mỗi người đều có lúc không kiềm chế được bản thân, nhiều năm như vậy, mỗi ngày tôi đối mặt với cô ấy, tôi cũng rất thống khổ, mọi người căn bản không biết rốt cuộc cô ta là người phụ nữ độc ác cỡ nào."


"Sau khi kết hôn đích thực tôi từng qua lại với Quan Dĩnh, nhưng chỉ có một lần. Tôi biết tôi không thể làm lỡ hai người phụ nữ, vì vậy tôi lựa chọn chia tay với Thượng Quan Lệ."

"Nhưng mà... Ngoài mặt thì cô ta đồng ý, nhưng lại thuê một tài xế xe chờ hàng, đụng chết Quang Dĩnh."

Bên người Lưu Nhất Uy, ngồi ba người, tất cả đều là người nhà Quan Dĩnh.

Sau khi bọn họ nghe Lưu Nhất Uy nói, tất cả đều lộ ra vẻ mặt tức giận, dường như đang vì Quan Dĩnh chết mà bất bình.

Mà Lưu Nhất Uy càng thống khổ nửa quỳ trước mặt bọn họ: "Đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi.."

Nhưng người nhà Quan Dĩnh nhìn nhau một chút, anh cả của Quan Dĩnh đứng lên, làm ra hành động tất cả mọi người không ngờ tới. Anh ta vung cánh tay, thực sự đánh Lưu Nhất Uy một cái."

Nhất thời, khóe miệng Lưu Nhất Uy liền chảy máu.


Các phóng viên liền quay về phía bọn họ mạnh mẽ chụp ảnh.

"Phi, hôm nay chúng tôi tới chính là muốn xem xem rốt cuộc cô vô liêm sỉ tới mức nào."

"Tôi thừa nhận em gái tôi từng qua lại với cô, nhưng lúc đó cô đã kết hôn, em ấy chính là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác."

Sau khi nói ra những câu nói này, trên mặt người nhà Quan Dĩnh đều lộ ra vẻ đau lòng.

"Toàn bộ sự việc, Quan Dĩnh và cậu đều không phải người bị hại, nó đã ra đi nhiều năm như vậy rồi, nhưng chuyện nó làm sai vẫn đang tổn thương Thượng Quan Lệ." Ba của Quan Dĩnh cũng vô cùng kích động đứng lên: "Một nữ minh tinh tốt như vậy, bị cô đánh thành như vậy, cô vẫn còn là người sao?"

"Khi xấu xa bại hoại này tới nhà tìm chúng tôi, chúng tôi mới biết sự việc nghiêm trọng như vậy. Thật ra lúc trước Quan Dĩnh chết có ẩn tình khác, con bé ngoại trừ Lưu Nhất Uy, còn có một người đàn ông khác, người đàn ông kia là xã hội đen, Quan Dĩnh bị kẻ thù của người đàn ông kia lái xe đâm chết."
"Chúng tôi cũng rất lâu sau đó mới biết chân tướng, cho dù báo cảnh sát cũng không bắt được người."

"Vì vậy chúng tôi nhất định phải vì Thượng Quan Lệ nói một câu công bằng, không thể để cho Lưu Nhất Uy lợi dụng cái chết của con gái tôi hãm hại người vô tội."

Đây chính là chân tướng...

Chân tướng được nói ra từ chính miệng người nhà Quan Dĩnh.

Bọn họ không lựa chọn bao che cho kẻ cặn bã này, hãm hại Thượng Quan Lệ, bởi vì bọn họ mất đi con gái, không thể để người khác cũng mất đi con gái.

Lưu Nhất Uy ở trước ống kính triệt để ngây dại, chân tướng cô ta tin tưởng không nghi ngờ vậy mà hoàn toàn thay đổi.

Thượng Quan Lệ từng giải thích với cô ta rất nhiều lần, nhưng cô ta chưa từng tin cô ấy.

Cô ta hiểu lầm Thượng Quan Lệ là vì ghen ghét, mới có thể để người ta đâm chết Quan Dĩnh, lại không nghĩ rằng, tình yêu chân thành cô ta vẫn cho là cả đời lại có người đàn ông khác.
Mà cô ta lại vì chấp niệm này, vẫn luôn ngược đãi Thượng Quan Lệ.

Cô ấy không làm bất kì chuyện gì có lỗi với cô ta... Ngược lại cô ta một lần lại một lần tổn thương cô ấy.

Tại sao...

Tại sao ông trời muốn đối xử với cô ta như vậy? Tại sao Thượng Quan Lệ lại vô tội?

Rốt cuộc cô ta đã làm ra hành động súc sinh gì?

Lưu Nhất Uy hoàn toàn không để ý tới phóng viên còn đang quay mình, thế giới tinh thần của cô ta hoàn toàn đổ nát, chán nản ảo não quỳ trên mặt đất.

Nhìn hình ảnh trên màn hình TV, tâm trạng Thượng Quan Lệ không hề dao động.

"Bây giờ đều kết thúc cả rồi, sẽ không còn ai lại tổn thương cô." Mạn Nhu tắt TV, nắm chặt tay Thượng Quan Lệ.

Buổi tối nhiều thống khổ như vậy, nhiều tổn thương sâu sắc như vậy, cứ như vậy kết thúc?

Thượng Quan Lệ bỗng yên lặng khóc lên, cô ấy có nhiều oan ức như vậy, nhưng chỉ có thể hóa thành nước mắt, cô ấy ôm lấy Mạn Nhu: "Tôi chịu đựng quá đủ rồi..."
"Cô phải nhanh phấn chấn lên, còn phải tham gia lễ trao giải AngelStar nữa, cô mãi mãi là ngôi sao chói mắt nhất."

"Tôi ở trên đài trao thưởng chờ cô."

Mạn Nhu nhìn thấy mọi chuyện triệt để kết thúc, nỗi lòng lo lắng rốt cuộc hạ xuống, nhìn thấy Thượng Quan Lệ ra khỏi mây mù, nàng cảm thấy tâm trạng rất tốt, vì vậy đặc biệt muốn cùng Phong Miên ra ngoài tìm khẩu vị đúng lúc ngồi ở nhà hàng một chút.

Sau khi Phong Miên tan tầm liền chạy tới nhà hàng đã hẹn trước, nhìn thấy Mạn Nhu tao nhã ngồi bên cửa sổ xem thực đơn, mỉm cười đi tới: "Hôm nay có hứng thú như vậy sao?"

"Vâng... Nhìn thấy chuyện của Thượng Quan Lệ được giải quyết, em hài lòng thay cô ấy."

"Vậy rốt cuộc em có thể dành ra thời gian cho chị sao, bà Phong?" Phong Miên xoay người túm lấy tay nàng: "Mấy ngày nay, em lại lạnh nhạt chị không ít..."
"Em có sao?" Mạn Nhu cười ngọt nào.

"Có." Phong Miên hết sức nghiêm túc nói.

"Vậy em bồi thường."

Phong Miên cười buông tay nàng: "Ở công ty, chị là người đại diện của em, ở nhà, chị là chồng của em, lúc nào em cũng phải nghe chị..."

"Tuân mệnh."

Sau khi hai người ngọt ngào ăn bữa tối, từ cửa hông nhà hàng rời đi, ở trong màn đêm cùng nhau về nhà, Phong Miên dùng áo khoác của mình vây lấy Mạn Nhu, hai người hưởng thụ bóng đêm yên tĩnh.

"chị bận rộn như vậy, em còn muốn chị theo em ra ngoài ăn cơm, có phải có chút tùy hứng không?"

"Chị thích em tùy hứng, bởi vì dạng này mới có thể thể hiện ra, chị là người quan trọng nhất của em."

Mặt Mạn Nhu giãn ra mỉm cười.

Cô hiểu nàng, vào lúc này, chỉ muốn cùng cô hưởng thụ phần tâm tình này, hơn nữa cô chưa bao giờ tiếc rẻ biểu lộ tâm trạng thực sự với nàng, phần cảm động sâu sắc này khắc ở trong lòng Mạn Nhu.