Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 190: Chứng Cứ



Beiber nhìn ra thành ý của Mạn Nhu, phát hiện cô là một người nói được thì làm được, hơn nữa còn là một người sẽ dùng hết sức đối diện với công việc, cho nên đồng ý đề nghị của nàng.

"Kêu gọi tất cả mọi người đến lều quay phim số một."

"Cảm ơn!"

Bọn họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp, cho nên tất cả mọi người đều không nghe hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ có một vị Phó Đạo diễn họ Trương, anh ta là nhân viên y tế trong đoàn đội của Beiber, tinh thông bốn loại ngôn ngữ, công việc của anh ta chính là trao đổi giao tiếp cho diễn viên và đạo diễn.

Mạn Nhu thế nhưng lại dám đề nghị để mọi người trong đoàn làm phim đến nhận xét nàng có tư cách ở lại làm nữ chính không.

Đối mặt với áp lực như thế, nàng lại không có chút bối rối nào.

Nếu muốn diễn thử, thì phải công bằng, Beiber dựa theo ý của Mạn Nhu làm ra những cái que có số, chia ra 230 cảnh có phần diễn của nữ chính, sau đó để nhân viên công tác của đoàn làm phim rút ngẫu nhiên.


Cách như vậy có thể chứng mình ông ta không có bàn tính trước với Mạn Nhu.

Nghe thấy tin tức Mạn Nhu muốn diễn thử công khai, mọi người của đoàn làm phim đều chạy đến đây, bọn họ muốn biết rốt cuộc nữ chính nhảy dù này có bản lĩnh thật sự hay không?

Nhưng mà nam chính Hàn Nhất cũng không đến.

Mạn Nhu gật đầu với Beiber, ý bảo mình chuẩn bị xong rồi.

Sau đó đứng ra nói với nhân viên công tác đang vây xem: "Mời mọi người rút ra một que đi."

Nhân viên của đoàn phim cách Mạn Nhu gần nhất đi ra: "Để tôi đi." Anh ta chính là người đến xem diễn! Anh ta rút ra một que, giơ lên cho mọi người xem.

"Cảnh số 50."

Sau đó, Beiber bảo Phó Đạo diễn lấy cuộn băng Trần Tẩm diễn cảnh này ra.

Trên màn hình lớn của lều quay phim phát lên hình ảnh của cảnh này, nội dung là nữ chính mỗi ngày chìm đắm trong đau khổ của bản thân, không có chút hứng thú với bất cứ chuyện gì, xem ảnh ở trong phòng rồi khóc lên......


Trần Tẩm ngồi trên sô pha, thể hiện ra dáng vẻ cực kỳ đau buồn, trong ánh mắt của cô truyền ra một loại đau khổ khôn xiết, còn có sự bất lực vì số phận của mình.

Cảnh diễn này cũng không tính là khó, Trần Tẩm cũng diễn dịch phù hợp quy củ, nhưng mà vì bản lĩnh chuyên nghiệp của cô ta đặt ở đó, ánh mắt giống như biết nói, biểu hiện tâm trạng của nữ chính cực kỳ thích hợp.

Có ví dụ như vậy ở trước mặt, bắt chước cô ta, không được, vượt qua cô ta, dường như rất khó......

Có người khe khẽ nói nhỏ ở phía dưới, cảm thấy Mạn Nhu không được may mắn lắm, cố tình rút ra trạng thái nữ chính đang mê man bồi hồi nhất trong cuộc sống, có ấn tượng biểu diễn ban đầu của Trần Tẩm, cho dù nàng có diễn thế nào, dường như đều sẽ trở nên thành trò cười?

"Mạn Nhu, nếu có vấn đề......"


"Không có vấn đề." Mạn Nhu trực tiếp trả lời Phó Đạo diễn Trương, ánh mắt của nàng cực kỳ trong suốt, kiên định!

Tất cả mọi người nghe thấy câu trả lời của nàng, cảm thấy đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng, nhưng lại không nhìn ra một chút vẻ do dự không yên nào trên mặt Mạn Nhu cả, nàng rất tự tin.

"Lấy một phần kịch bản đến đây!"

"Tôi không cần kịch bản." Mạn Nhu cười nói.

Sự hiểu biết về kịch bản này, nàng chắc chắn hơn hẳn Trần Tẩm, vì nàng đã xem hơn trăm lần rồi.

"Được, vậy mời đi xuống, chúng ta chuẩn bị bắt đầu!"

Các nhân viên công tác và diễn viên phụ vây xem đều lấy ra dáng vẻ xem kịch vui, vào lúc này, tỷ lệ Mạn Nhu có thể tạo ra kỳ tích gần như là con số không.

Nguyên nhân bọn họ vẫn còn ở đây chỉ có một, xem trò cười của Mạn Nhu!
Một nữ diễn viên hết thời cách xa màn ảnh hơn ba năm, vừa mới làm việc lại mà đã muốn diễn vai chính, trở thành nữ chính cho bộ phim sản xuất lớn hàng năm? Thật buồn cười mà!

Bây giờ nàng chạy đến chỗ này, chỉ là làm mất mặt Đại Thiên mà thôi.

Chị Hy đứng bên cạnh căng thẳng nhìn Mạn Nhu, lo lắng cho tình hình của Mạn Nhu hơn bất kỳ ai, vì làm chứng một màn thế này, cô ấy lấy điện thoại ra quay video.

Mạn Nhu đi vào phòng thay quần áo, làm chuẩn bị cuối cùng, cách cánh cửa kia, không ai biết bây giờ nàng đang nghĩ gì.

"Bây giờ chúng ta có nhiều thời gian có thể lãng phí trên người cô ta vậy sao?"

"Đây là đối xử đặc biệt với bạn gái của Tổng Giám đốc Phong! Nói nhỏ chút đi, tránh bị cô ta nghe thấy, trở về cáo trạng trên giường!"

"Thật sự thú vị...... đợi cô ta mất mặt thôi."
Vào lúc mọi người đang chờ đợi, hai bóng người người cao lớn xuất hiện phía sau đám người, thời điểm quan trọng như thế, sao Phong Miên có thể vắng mặt được? Anh không quấy rầy đến bất kỳ ai, đi đến với Trần Viễn vào lúc gần bắt đầu.

"Chuẩn bị, bắt đầu!"

Theo một tiếng của Phó Đạo diễn, cửa phòng vốn đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra......

Mạn Nhu nức nở chạy vào, nước mắt lóng lánh trong suốt chứa trong mắt, đúng vào lúc nàng chạy vào thì rơi xuống hai má, nàng thất tha thất thểu bổ nhào đến bên cửa sổ, vội vàng nhìn xuống dưới lầu, bờ môi mấp máy khẽ run, giống như đang tìm kiếm ai đó.

Nhưng mà sự chờ mong trong mắt nàng dần dần biến mất, nàng xoay người, mất mát ngồi bên cửa sổ, che mặt khóc nức nở.

Sau đó không biết vì sao lại truyền đến một đoạn ca khúc nàng từng thích nhất, nàng nghe khúc nhạc dạo, nhẹ nhàng ngâm nga theo tiếng khóc nức nở......
Ánh mắt trống rỗng lại xuất hiện thần thái một lần nữa, sau đó nàng đi đến bên tủ đầu giường, tìm ra một album được nàng cất kỹ, chỉ là bên trong trống không, chỉ có một tấm ảnh cũ mơ hồ không rõ......

Nàng nhìn tấm ảnh kia, làm ra một hành động mà mọi người đều thán phục, nàng ném quyển album kia vào trong thùng rác, sau đó xoay người rời đi.

Cảnh diễn, dừng ở đây.

Nhưng xung quanh đều yên tĩnh!

Mạn Nhu bình tĩnh lau nước mắt trên khóe mắt, trở lại vẻ mặt lành lạnh vốn có của mình, sau đó quay lại.

Quần chúng vây xem cảnh diễn vừa rồi đều lờ mờ...... Bọn họ không thể tin mọi chuyện vừa mới xảy ra!

Không có gì một lời kịch, không có một diễn viên phụ, một mình Mạn Nhu hoàn thành tất cả biểu đạt cảm xúc, hơn nữa nước mắt và ánh mắt của nàng đã biểu hiện ra cảm xúc của nhân vật vô cùng tinh tế!
"Tôi không nằm mơ đúng không? Khi nãy cô ta thật sự diễn rồi? Hơn nữa, còn khiến mọi người há miệng ngạc nhiên!"

"Tôi nghĩ nhân vật trong phim thật sự sống dậy......"

Có người bỗng nhiên nghi ngờ nói: "Đừng nói trước đó đạo diễn đã nói cô ta phải diễn cái gì nhé? Không đúng, cho dù có nói, cũng không thể hoàn thành tốt như vậy được."

"Tôi nhớ rõ lúc trước khi Trần Tẩm quay cảnh này, phải quay bảy lần mới qua, còn cô ta chỉ diễn một lần đã hoàn mỹ thế rồi?"

Có lẽ là vì không ai trong bọn họ xem trọng Mạn Nhu, cho nên bây giờ mới có thể kinh diễm đến mức này.

Sau khi mọi người thấp giọng thảo luận mấy câu thì hoàn toàn im lặng.

Đạo diễn Beiber đứng trước màn ảnh nhìn hình ảnh khi nãy thật lâu, còn bảo Phó Đạo diễn phóng to một hình ảnh trong đó lên trên màn hình, sau đó đứng lên, vỗ tay trước tiên.
Có anh ta dẫn đầu, những người khác cũng vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng.

Phó Đạo diễn Trương không biết nên miêu tả cảm nhận của anh ta lúc này thế nào: "Sao cô có thể diễn hoàn mỹ như vậy được thế!"

Mạn Nhu chỉ cười nhạt.

Vấn đề của Phó Đạo diễn Trương những người khác cũng rất muốn hỏi, sao có thể diễn ra một cảnh hoàn mỹ thế này dưới áp lực lớn như thế! Trực tiếp đạp nát Trần Tẩm – người xuất thân từ diễn viên kịch nói chuyên nghiệp đến không còn mảnh vụn!

Nàng mới vào đoàn làm phim chưa được hai mươi phút, đã có thể bắt thả tự nhiên như vậy rồi sao?

Quan trọng nhất chính là, năng lực điều khiển nhân vật trong kịch bản của Mạn Nhu cực kỳ thích hợp, ngay cả nước mắt cũng không nhiều hơn một phần, không ít đi một phần, biểu diễn so với những tiểu hoa lưu lượng đang nổi bây giờ có thể nói là một tấm gương sáng.
Mạn Nhu không nói gì thêm, sự hiểu biết kịch bản cần phải xem năng lực lĩnh ngộ của mỗi người, có lẽ sau khi nàng chăm chỉ đọc kịch bản, đã thật sự đặt mình vào nữ chính, cho nên mới có thể bị cảm động đến như vậy, biểu diễn ra tâm trạng của cô ấy.

Lúc này, Mạn Nhu đã chú ý tới Phong Miên đứng sau đám người......

Đạo diễn Beiber cũng nhìn thấy Phong Miên theo tầm mắt của Mạn Nhu, anh ta tháo mắt kính gọng vàng xuống, đi tới trước mặt Phong Miên, bắt tay với cô.

"Cô ấy là một diễn viên trời sinh, sau này cô ấy sẽ càng quay ra một tác phẩm khiến người khác thán phục hơn thế!"

Phong Miên lễ phép mỉm cười đáp lại, sau đó khóe miệng cong lên thành một nụ cười tự tin, cô đã sớm đoán ra được Mạn Nhu sẽ chinh phục tất cả những người xem qua nàng diễn.

Chỉ là cô cũng sẽ lo lắng cho nàng......
Cô biết vào lúc Mạn Nhu làm một chuyện gì đó, đều sẽ làm tốt chuẩn bị chu đáo, lần này, áp lực của nàng quá lớn.

Trải qua lần diễn thử đặc biết này, Phong Miên nhìn thấy một Mạn Nhu khác.

Tiếp theo cô cất bước đi đến trước mặt Mạn Nhu, ôm lấy Mạn Nhu ngay trước mặt mọi người, cười nói bên tai nàng: "Chị biết chắc chắn em có thể làm được mà!"

Lúc này người của đoàn làm phim đều ngạc nhiên, không ngờ Phong Miên sẽ tự mình đến đây vì Mạn Nhu, sau đó trong lòng lặng lẽ xét lại xem mình có làm ra hành động gì quá đáng với Mạn Nhu không......

Mạn Nhu còn nghiêm túc gật gật đầu, sau đó rời khỏi vòng ôm của Phong Miên, nói với các nhân viên công tác và diễn viên phụ vừa vây xem lần diễn thử này: "Bây giờ, do mọi người quyết định tôi đi hay ở......"

"Tôi cảm thấy không có vấn đề! Một chút vấn đề cũng không có, do cô biểu diễn, không biết tiết kiệm bao nhiêu phim nhựa cho đoàn làm phim nữa!"
Mọi người cười vang, trong lòng đều có một suy nghĩ giống nhau.

Tuy bị nữ chính nhảy dù Mạn Nhu này vả mặt, nhưng tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.

Còn ai có thể lấy ra diễn xuất như vậy được? Không, phải nói là biểu lộ có thể cuốn hút tâm hồn của người xem thế này!

Một người, hai người...... Dần dần, tất cả mọi người trong trường quay đều giơ tay lên, tỏ vẻ đồng ý.

Mạn Nhu bị một màn này làm cảm động, có thể được nhiều người tán thành như vậy.....

Phong Miên nói nhỏ bên tai nàng một câu: "Nên là em."

Mạn Nhu bước về phía trước một bước, khom người với mọi người: "Tôi nhận bộ phim 《 Mảnh Vỡ Ký Ức 》này không phải vì giành vai diễn của ai, cũng không phải vì nổi tiếng, tôi chỉ muốn thay một người hoàn thành giấc mơ của cô ấy, hơn nữa, tôi không cần thù lao, nếu trong quá trình quay phim xảy ra vấn đề gì, hoan nghênh mọi người nói với tôi bất cứ lúc nào."
"Mạn Nhu thật sự rất có thành ý, tốt hơn so với cái người vì chút chuyện nhỏ mà ngừng diễn, không quan tâm đến cực nhọc của tất cả mọi người kia nhiều, cho dù bây giờ có bị kéo đến cứu vãn tình thế cũng không quan tâm."

"Tôi trở thành fan của cô ấy rồi!"

"Hy vọng cô ấy có thể luôn tuyệt như vậy! Như thế bộ phim này của chúng ta chắc chắn sẽ hot!"

Cái nhìn của những người này chính là khẳng định tốt nhất với Mạn Nhu, chứng tỏ những trả giá của nàng là đáng, cũng chứng minh ánh mắt của Phong Miên là đúng!

Chị Hy vui vẻ chạy qua, trực tiếp ôm lấy Mạn Nhu nhảy nhót: "Ông trời thật sự rất không công bằng, cho em giá trị nhan sắc như thế, còn cho em trình độ diễn xuất cao như vậy! Trời ạ!"

Cô ấy biết Mạn Nhu sẽ không khiến người khác thất vọng mà!

Cho dù là trước đây hay bây giờ, từ nhỏ nàng đã có tâm hồn diễn viên, vai diễn gì nàng cũng có thể diễn cực kỳ thích hợp! Đương nhiên, hôm nay nàng có thể biểu diễn như vậy không thể thiếu những kinh nghiệm của nhiều năm qua!
Hơn nữa, nàng thật sự rất chăm chỉ xem kịch bản, cẩn thận suy xét về nhân vật, mỗi một lời thoại đều kết hợp thân thể và ngôn ngữ để hoàn thành, như vậy mới được gọi là diễn xuất.

"Chỉ là một cảnh diễn mà thôi, sau này phải càng ngày càng cố gắng mới được!"

"Ai, Hàn Nhất kia đâu?" Khi nãy chị Hy đã nhìn một vòng rồi, không nhìn thấy anh ta, đoán chừng anh ta không nhìn thấy tình hình diễn thử khi nãy: "Chẳng lẽ còn phải đặc biệt nói rõ với anh ta lần nữa à?"

"Không cần để ý đến anh ta, cảnh của em và anh ta có thể cắt ghép hậu kỳ, không cần trực tiếp diễn với nhau."

"Vậy thì tốt rồi!" Chị Hy cười nói.

Mạn Nhu quay đầu nhìn về phía Phong Miên: "Lúc này, không phải chị cần xử lý tài liệu ở công ty sao? Người đại diện Phong?"

"Em cố gắng vì điện ảnh của công ty như vậy, sao chị có thể không đến xem được?" Phong Miên dắt tay nàng, hai người cùng nhau đi ra ngoài: "Chị cũng bị biểu diễn của em làm ngạc nhiên."
"Phải không? Trên mặt chị cũng không có vẻ ngạc nhiên mà!" Mạn Nhu nắm tay cô: "Thật ra chị biết em có thể làm được mà, cho dù chinh phục người xem hay là người của đoàn làm phim, ở trước mặt chị, em chưa từng che giấu chuyện gì, em vẫn luôn có tự tin với việc quay phim......"

"Ừm, việc em cần làm là trở thành một diễn viên tốt trước màn ảnh, những chuyện khác, em không cần phải lo."

Mạn Nhu gật đầu, nhớ lại quá trình diễn thử khi nãy, trong lòng nàng vẫn cực kỳ kích động.

Xem kịch bản lâu như vậy, cuối cùng phải diễn ra cảm nhận của mình với nhân vật, cũng là một thách thức đối với nàng.

"Tuy bây giờ em bí mật tiến vào đoàn làm phim, nhưng từ chối nhiều lời mời quảng cáo và biểu diễn thời trang như vậy, có thể sẽ có người nhận ra."

"Chị sẽ sắp xếp." Phong Miên an ủi Mạn Nhu: "Mấy ngày nay bảo chị Hy ở cạnh em, có chuyện gì thì điện thoại cho chị ngay."
Mạn Nhu gật đầu.

Nếu Phong Miên ở lại đây, Mạn Nhu muốn hòa nhập với đoàn làm phim sẽ có chút khó khăn, vì tất cả mọi người đều rất kiêng dè Phong Miên.

"Em hiểu rồi, chị yên tâm làm Tổng Giám đốc Phong đi, đợi lúc em cần người đại diện, sẽ liên lạc với chị đầu tiên!"

Phong Miên mỉm cười, nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt mình, nhìn thấy ảnh ngược của cô trong đôi mắt nàng.

Cô phải thừa nhận, vào lúc lơ đãng Mạn Nhu cũng có thể làm cô động lòng.

"Chị nên làm sao......"

"Chị không cần nói gì cả, em sẵn lòng làm những chuyện này cho chị." Mạn Nhu cười nhìn sang bên cạnh, bắt đầu có người của đoàn làm phim đi ra đi vào, nàng đỏ mặt đẩy Phong Miên ra: "Chị mau quay về công ty đi!"

Phong Miên ừ một tiếng, bảo Trần Viễn đem đồ dùng giữ ấm và đồ ăn vặt cô đặc biệt chuẩn bị ra: "Khi có thời gian chị sẽ đến thăm em."
Mạn Nhu nhìn theo cô lái xe rời đi.

Lúc này người của đoàn làm phim ở bên cạnh đã chú ý đến cảnh này, cực kỳ hâm mộ.

"Mạn Nhu thật sự rất may mắn, có thể trở thành bạn gái của Tổng Giám đốc Phong."

"Lúc ở bên cô ấy, Tổng Giám đốc Phong thật sự rất dịu dàng, không hề giống dáng vẻ lạnh lùng trên tin tức một chút nào! Còn chuẩn bị đồ dùng giữ ấm tri kỷ như vậy, thật ngọt ngào mà!"

"Đừng nói nữa, người ta cũng nghe thấy rồi."

Lúc Mạn Nhu xoay người đi ngang qua bên cạnh bọn họ, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.

"Rất thân thiết luôn!"

"Tốt hơn Trần Tẩm đi đường hướng mũi lên trời kia nhiều......"

Bởi vì Mạn Nhu chủ động yêu cầu diễn thử, còn thành công chinh phục người của đoàn làm phim bằng diễn xuất của mình, cho nên nàng hòa nhập vào đoàn làm phim rất nhanh, hơn nữa tuy thấy nàng lạnh lùng, nhưng lại rất lễ phép với nhân viên công tác, cũng rất thân thiện.
Mạnh mẽ hơn Trần Tẩm động một tí liền kéo dài thời gian, tự cao tự đại kia gấp trăm lần.

Cho nên mọi người của đoàn làm phim cảm thấy nàng cực kỳ hiền lành thân thiết, sau khi đoàn làm phim bị Trần Tẩm cho leo cây một tuần, còn bằng lòng chấp nhận cục diện rối rắm này, chịu đựng áp lực vào đoàn......

Bởi vì Trần Tẩm ngừng diễn, kéo chậm tiến trình của đoàn làm phim, bây giờ cảnh của Mạn Nhu và Hàn Nhất phải quay lại một lần nữa, sau đó do tổ biên tập của đoàn làm phim tiến hành biên tập lại, cho nên mấy ngày gần đây Mạn Nhu đều quay tối.

Nàng và Hàn Nhất cũng hầu như không chạm mặt nhau.

Một mặt, cho dù người của đoàn làm phim khen Mạn Nhu thế nào, Hàn Nhất đều không ôm chút chờ mong gì với nàng, thứ hai, anh ta chỉ muốn quay tốt phần diễn của mình, còn những chuyện khác, anh ta không muốn quan tâm tới.
Mãi đến một ngày nào đó kết thúc công việc, trợ lý của anh ta đứng bên cạnh sửa sang lại kịch bản: "Anh Hàn, cảnh diễn của anh sau này đều khá thoải mái, có lẽ đều có thể qua một lần, còn Mạn Nhu bên kia...... cảnh diễn của hai ngày nay đều rất khó, nhất là tối nay......"

Cậu ta nói đến một nữa, phát hiện ánh mắt của Hàn Nhất trở nên lạnh lùng, thì lập tức ngậm miệng: "Xin lỗi, anh Hàn! Bây giờ em phải đi làm nóng xe!"

"Đợi đã!"

Hàn Nhất buông ly giữ nhiệt xuống, đứng lên: "Đêm nay cô ta quay mấy cảnh?"

"69 cảnh, cảnh diễn lạc đường trong núi, lăn xuống núi kia, hơn nữa hình như cô ấy không cần người đóng thế......"

Bạn gái của Tổng Giám đốc Đại Thiên, sẽ nỡ để người được mình chiều chuộng quay loại cảnh này sao?

Hàn Nhất lạnh lùng nở nụ cười, hôm nay anh ta sẽ xem thử, một nữ chính quay phim không mang theo kịch bản trong lời đồn, rốt cuộc có phải thật sự lợi hại như vậy hay không? Hay là, Đại Thiên vì muốn nâng cô ta lên mà ngay cả dư luận của đoàn làm phim cũng thu mua rồi!
......

Đoàn làm phim bên này bắt đầu ghi hình một lần nữa, có tiến triển mang tính đột phá.

Nhưng tình cảnh của Trần Tẩm lại ngày càng khó khăn!

Bởi vì chuyện này, fan của cô ta đều unfan, công ty quản lý phớt lờ không quan tâm cô ta, rất nhiều thương hiệu đại diện muốn hủy hợp đồng...... Trừ nghe theo lời Tề Tương, cô ta đã không còn đường để đi rồi.

Bởi vì cô ta hiểu rất rõ quy tắc của vòng luẩn quẩn này, nếu cô ta cứ tiếp tục như vậy, bị công ty vứt bỏ là chuyện sớm muộn thôi.

Cô ta không thể trơ mắt nhìn những khổ cực của mình bao nhiêu năm nay bị trôi theo dòng nước được, cô ta chỉ có một lựa chọn, chính là để Tề Tương thắng.

Một đêm này, cô cầm kịch bản đến khách sạn vùng ngoại ô gặp Tề Tương, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy Tề Tương dẫn theo Đan Phong đến gặp mình.
"Cô quen người này à?" Đương nhiên Trần Tẩm biết chuyện ồn ào huyên náo trên mạng mấy ngày trước, ảnh chụp lén Tổng giám Rick và Thượng Quan Lệ của Đại Thiên...... Chẳng lẽ, là do Tề Tương làm sao?

Lập tức, cô cảm thấy Tề Tương thật đáng sợ!

"Đều là người ngồi cùng thuyền, không cần đề phòng anh ta như vậy đâu, ngồi đi." Tề Tương hào phóng cười: "Thứ tôi muốn đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Trần Tẩm thở dài, ngồi xuống trước mặt cô ta, lấy kịch bản đã chuẩn bị tốt ra.

Tề Tương cũng không biết kịch bản này là do Trần Tẩm thêm thắt, sau khi lật xem mấy lần, cực kỳ hưng phấn nói: "Tốt, tôi sẽ lập tức phái người làm, trực tiếp để đài truyền hình vừa quay vừa phát, như vậy, đợi sau khi phim điện ảnh của bọn họ vượt qua xem xét, đã quá muộn rồi!"

Đan Phong chỉ cần nhìn bìa ngoài kịch bản kia đã biết bọn họ đang chỉ cái gì.
Nhưng mà, lá gan của Trần Tẩm đúng là to, thật sự dám trộm kịch bản này ra......

Lúc Tề Tương đang xem kịch bản, Trần Tẩm lạnh lùng quét mắt nhìn thoáng qua Đan Phong: "Không ngờ rằng sẽ gặp phải anh ở đây, xem ra thủ đoạn của Đại Thiên không đủ triệt để, anh thế nhưng còn dám công khai xuất hiện trong nước."

"Có thể gặp mặt cô ở đây, thật sự chứng minh thủ đoạn của Đại Thiên không đủ triệt để."

"Anh!"

"Tốn nhiều thời gian sắp đặt trải đường cho cô như vậy, nhân chứng vật chứng đều có, kết quả cô lại làm hỏng rồi?" Đan Phong chủ động nhắc tới chuyện fan ẩu đả.

"Được rồi." Tề Tương không thích nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm: "Là do tôi xem thường thủ đoạn của Phong Miên, nghĩ rằng mua được hacker hack tài khoản của fan kia, sau đó đăng tin khiêu khích là có thể làm ra chấn động thật sự, kết quả thủ đoạn của anh ta lại ác hơn."
Đan Phong tựa lên trên ghế, không lên tiếng.

"Bây giờ các đổng sự của Đại Thiên hoàn toàn không dám nghe điện thoại của tôi, nghĩ tới lại thấy tức."

"Nếu không phải cô lòng tham không đáy, sẽ đến mức thế này sao?" Trần Tẩm nói xong đứng dậy: "Tôi không có thời gian dây dưa với các người ở đây, nhớ rõ giao hẹn của chúng ta!"

Cô cung cấp kịch bản, Tề Tương thả cô thoát thân.

Tề Tương cong môi cười "Tôi sẽ suy xét."

Đan Phong nhìn thấy bọn họ đánh đố nhau, cũng không lên tiếng, tay phải từ từ duỗi vào trong túi, tắt camera mini đi.

Chờ Trần Tẩm đi rồi, Tề Tương gọi rất nhiều đồ ăn: "Ăn đi, tôi rất thân thiện với đồng bọn hợp tác với mình, hy vọng anh có thể quay được nhiều thứ có tác dụng hơn!"

"Tôi sẽ cố gắng......"

Lúc này Tề Tương rất tin tưởng Đan Phong, cô ta cảm thấy bọn họ là người cùng thuyền, có cùng một kẻ thù là Đại Thiên, dù sao vì liên quan đến Phong Miên, Đan Phong mới bị mất đi phòng làm việc của anh ta, rơi vào bước đường này, anh ta hận Đại Thiên là chuyện hiển nhiên thôi.
Chỉ cần cô ta lợi dụng điểm này cho tốt, thì không sợ Đan Phong sẽ không nghe lời.

Nhưng mà sau khi Đan Phong trở lại nhà ở, lập tức gửi chứng cứ khi nãy bọn họ gặp mặt cho Rick, còn nói hết những chuyện đêm nay cho anh ta, chính là chuyện kịch bản bị lộ, còn có kế hoạch của Tề Tương nữa.

Sau khi Rick nhìn thấy mail, cảm khái rằng Đan Phong thật sự sẽ làm thế!

Xem ra, chỉ cần quyết tâm sửa lỗi, mỗi người đều sẽ có cơ hội quay đầu lại.

Sau khi anh ta lưu chứng cứ lại thì lập tức trả lời: "Đã nhận được chứng cứ, có thể thu tay lại rồi."

"Trong tay Tề Tương có chứng cứ uy hiếp Trần Tẩm, cho nên cô ta mới có thể nghe lời như vậy."

Khó trách!

Làm nữ chính phim điện ảnh của Đại Thiên không chịu, cứ phải làm loại chuyện này......

Rick phát hiện Đan Phong muốn Phong Miên xử lý Tề Tương triệt để: "Đã biết, tôi sẽ báo cho Tổng Giám đốc, anh có thể trở về tiệm chụp ảnh rồi."
Ngay sau đó lại gửi thêm một câu: "Cố gắng nhanh lên!"

Đan Phong cũng sẽ suy nghĩ vì bản thân, lúc Phong Miên và Tề Tương xé rách mặt, Tề Tương nhất định sẽ nghi ngờ anh ta, cho nên anh ta lập tức dọn dẹp xong mọi thứ, xác định không để lại chứng cứ gì.

Cho nên nói với Tề Tương, anh ta có một tin tức theo dõi có giá trị, phải ẩn trốn chụp một khoảng thời gian.

Tề Tương không hề nghi ngờ.

Còn bên kia, Rick liên lạc với Trần Viễn và Phong Miên suốt đêm, gửi chứng cứ tới hòm thư của bọn họ, vì góc độ chụp ảnh của Đan Phong rất tài tình, có thể nhận ra thân phận của Tề Tương và Trần Tẩm dựa trên hình ảnh và âm thanh.

Dùng tài liệu đen uy hiếp Trần Tẩm ngừng diễn!

Trộm tài khoản của fan Mạn Nhu đăng tin xấu!

Kêu người giả mạo fan của Mạn Nhu đánh người!

Còn xúi giục Trần Tẩm trộm kịch bản nữa!
Móc nối đủ loại chứng cứ với nhau, đủ khiến Tề Tương thân bại danh liệt...vì Đại Thiên tuyệt đối không thể chứa người như cô ta.